Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

BẢO TÀNG TÌNH YÊU

Có bao giờ em tin
Rằng anh sẽ xây một bảo tàng?
Anh sẽ chia bảo tàng ra làm nhiều khu vực
Như Picasso, có “thời kỳ xanh”, “thời kỳ hồng”
Anh sẽ có “thời kỳ trắng”, “tím”, "hồng", “nâu”…
                                    
Thời kỳ áo trắng, cho em
Là thuở ngây thơ em hồn nhiên nhảy dây, u quạ
Khi trăng còn ngậm sữa
Thời kỳ áo tím, cho em
Là tuổi dậy thì như đóa hoa vừa hé nở trong vườn nắng sớm
Thoảng hương thơm khiến lũ ong bướm rộn ràng
Cho anh thành kẻ dại khờ nhất thế gian
Thời kỳ áo hồng, cho em
Khi chia tay anh rồi bước sang ngang
Và thời kỳ áo nâu, bây giờ
Là một thời để nhớ…

Những kỷ vật anh chưng bày trong bảo tàng
Là lá thư tình hoen mực
Chất chứa tình anh mênh mông,
Là đôi guốc mộc em mang từng gõ trên hè phố
Đóng đinh một đời anh!
Là chiếc nón lá che nghiêng thời đi học
Che đôi mắt biếc, tím cả hồn!
Là chiếc khăn thêu ố màu thời gian
Là chiếc võng em nằm anh ru tình
Là đóa hoa anh hái trộm tặng em thuở ban đầu
Là những giận, hờn, trách móc
Là những chiếc hôn làm lành
Là trái tim anh…
bất tử …

Bảo tàng sẽ luôn mở cửa
Đón khách phương xa
Không chỉ những người yêu cũ có thể lui tới
Nhìn lại kỷ vật xưa
Mà còn có thể cho bạn bè, người quen
Tìm thấy một chút gì của ngày cũ
Và cho những người trẻ tuổi đang yêu nhau
Biết được tình yêu của anh dành cho em
… như thế đó!

Và anh sẽ là
Người quản thủ bảo tàng tình yêu
Siêng năng quét dọn mỗi ngày
Mở cửa sổ cho nắng trời vào buổi sáng
Cho trăng sao ghé vào ban đêm
Thắp thêm những ngọn nến vàng nhung nhớ

Đợi chờ em trở lại ….


NGUYỄN DIỆU TÂM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét