Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

LỜI CẢM ƠN INTERNET

Tôi không có thói quen tham gia các trang mạng xã hội, chat trên mạng với người lạ. Vài lần đang vào skype làm việc với khách hàng, thấy đèn sáng, một tin nhắn lạ nhảy vào "Chào! Tên tôi là Mike. Bạn ở VN phải không?" Vì "lịch sự", tôi trả lời: "Phải, chào bạn."
- Tôi đã có lần đến VN.
- Lúc nào vậy?
- Hai năm trước.
- Bạn đã đi những nơi nào? Du lịch hay công tác?
- Du lịch. Tôi đã đến Sapa, Vịnh Hạ Long, Hội an, Huế, Mekong Delta.
- Ồ, vậy là bạn đi gần hết VN rồi
- Nhưng thời gian 2 tuần quá ngắn cho tôi tìm hiểu thêm về VN. Hôm nay rất vui được gặp bạn.
- Tôi cũng vậy. Hy vọng có thể giới thiệu thêm với bạn về đất nước tôi.
- Giờ này đã khuya, tôi đi làm ca đêm mới về, nhưng tôi không muốn ngủ. Bạn có thể nói chuyện thêm với tôi không?
- Úc cách VN 4 tiếng đồng hồ. Ở chỗ tôi bây giờ cũng đã gần 12 giờ khuya. Tôi phải đi ngủ. Anh cũng phải đi ngủ đi thôi. Good night!
- Ok good night. Hẹn gặp lại.
Chiều hôm sau, lại thấy hắn xuất hiện, tôi cũng trả lời vì thấy những câu hỏi rất "đàng hoàng". Hắn hỏi rất nhiều về VN.
- Rất thích khi được nghe bạn kể thêm về VN. Tôi không ngờ VN có nhiều cảnh đẹp. Con người VN lại dễ mến đến thế. Chúng ta làm bạn nhé!
Tôi giật mình, không biết trả lời sao ở tin nhắn này. Qua chat, tôi không biết anh ta là ai, bao nhiêu tuổi, và anh ta cũng vậy. Nhưng qua cách trả lời, tôi đoán anh ta còn rất trẻ. Vậy là tôi lưỡng lự, chỉ vội gõ "Thôi chào anh nhé, tôi có chút việc bận rồi."
Hôm sau, lại "Hi! Are you there?" ... Hôm sau nữa. Tôi không trả lời. Bây giờ thì không nên lịch sự nữa rồi. Tôi không muốn dấn sâu vào trò đùa này, "tội" cho anh chàng hy vọng tưởng tượng đầu bên kia là một cô gái Việt Nam trẻ trung, lại có nhiều kiến thức về đất nước của cô. Có lúc tôi thầm nghĩ ... những trao đổi "bạn bè" phương xa này có thể cũng hay lắm đấy chứ, thí dụ thực tập ngoại ngữ, hiểu thêm về văn hóa nước người, tự tin hơn v.v... Dù dường như tôi cũng như nhiều người lớn tuổi khác, không mấy tin tưởng vào các trang mạng xã hội và  cũng muốn khuyên các bạn trẻ nên cảnh giác với những quan hệ trên mạng như thế này, không phải lúc nào người lạ cũng đáng tin.
Sau đó, tôi vẫn vào Skype để làm việc với khách hàng, nhưng mở chế độ "Away" để ngăn bớt các cuộc "làm quen" của người lạ mà thỉnh thoảng tôi vẫn thấy đề nghị làm bạn hiện ra.  Trường hợp biết họ là khách hàng đi tìm nhà cung cấp thì phải sẵn sàng kết nối. Với bạn bè thì tôi thường dùng Yahoo Messenger. Còn đám con cháu nhà tôi đang độ tuổi teen rất ghiền chat trên Face Book. Lúc nào vào Face Book cũng thấy đèn chúng sáng, hầu như chúng chỉ buông ra lúc ngủ! Không biết có bao nhiêu gặp gỡ thật sự ngoài những giây phút gặp nhau trên mạng, vào xem thấy đứa nào cũng có đến 400, 500 friends, ngoài bạn bè "thật sự" của chúng. Sống ở Mỹ, Úc, mấy đứa cháu thật tự nhiên khi khai thông tin "In relationship with ..." và đưa hình chụp chung với bạn trai, bạn gái lên trang. Một người bạn hỏi: "Không sợ Daddy biết hả?" Trả lời: "Ổng cũng có Face Book mà!"
Tôi cũng bắt đầu có Face Book. Ban đầu là gia đình, bạn bè là "Friends" của mình để chia xẻ những thông tin, hình ảnh. Các em tôi rất hoan nghênh việc tôi có Face Book và blog. Một em trai nói : "Ngày xưa cả nhà dành nhau đọc truyện chị viết, nay thì khỏi dành. Cứ thấy chị đưa vào Wall là xem được". Cô em dâu của tôi nói: "Em cho các bạn em đường link Face book của chị , họ thích lắm và hỏi em có phải chị là người Huế, vì hình ảnh chị đưa vào đẹp, cách viết rất .. Huế". Một người bạn cũ thì viết "Trang Face Book của em đẹp quá, đầy đủ Cầm - Kỳ - Thi - Họa".
Lần gặp nhau trong một buổi tiệc sinh nhật, chồng một cô bạn của em tôi tự dưng nói: "Em có vào Face Book đọc các bài du ký của chị. Hay lắm"... Sau đó là bạn của các em tôi, con và cháu tôi í ới làm quen. Bài thơ viết cho con trai ngày đi hỏi vợ  được các bạn của con vào đọc nhiều. Một số lời bàn qua trang của con dâu tôi: "Bạn có một bà mẹ chồng  rất tuyệt!" Con trai thì thủ thỉ: "Sao tự nhiên mẹ .. làm thơ, hay vậy? Con đọc .. thấy muốn khóc."
Thấy hay hay, tôi nồng nhiệt rủ  một số bạn cũ tham gia Face Book cho vui, một người bạn của tôi nói "Mình sợ Face Book vì mức độ lan truyền của nó rộng quá. Nhiều khi vào thấy bên kia đèn sáng đang chuyện trò với nhau, ở đây mình có thể đọc được từ trang Home, nên sợ nhiều khi mình tâm sự chuyện riêng, thí dụ chuyện tình cũ .. với bạn sẽ bị lộ tẩy. Ở bên mình nhiều người mất vợ mất chồng chỉ vì Face Book!"
Một cô bạn khác: "Trời ơi, ông xã mình có Face Book! Mình cũng phải lập một trang để theo dõi ổng chứ mình đâu có gì mà viết, mà chat với ai! Vậy mà có mấy con nhỏ, thấy ổng đèn sáng là nó nhảy vào. Mình tức quá đi thôi. Kiểu này nếu không cấm ổng thì có ngày mất chồng thiệt".
Có cô chia xẻ: "Mình không dám tạo Face Book đâu, sợ ông xã mình ghen. Nội có blog rảnh viết bậy bạ với bạn bè cho vui, ổng biết cứ cằn nhằn: Bày đặt lốc liếc! Bà cũng lãng mạn dữ hén. Dẹp đi cho tui nhờ"! Tôi nói: "Khổ chưa, từng tuổi này ai mà thèm "cua" mình nữa mà mấy ổng ghen. Sợ là sợ cho mấy ổng đó. Mà mấy ổng làm vậy là ngăn cản "tài năng" đang lên của vợ! Bộ vợ chỉ biết ôm cái nồi cơm, ôm đống tả của con thôi sao?"... Thuyết phục gì đi nữa, các bạn của tôi cũng vắng bóng trên Face Book, trên blog, dù nhiều bạn viết rất hay.
Lạ một điều là những người bạn cũ thời đại học, nay về hưu, đa số ít ai muốn viết gì, chia xẻ gì với bạn bè qua Internet. Có người thú nhận "Mình có biết gì về Internet đâu, hỏi con thì con nó không chịu chỉ. Nó còn nói "Mẹ bày đặt biết mấy cái này làm gì"... Người biết thì cũng luôn bận rộn việc nhà.  Tôi tiếc hùi hụi vì bạn tôi đa số là giáo viên Văn, có người đã từng đoạt những giải văn học của Thành đoàn, có người đang là  giảng viên, hiệu trưởng Đại học, Trung tâm Luyện thi v.v. Họ đều viết văn giỏi,  làm thơ hay.  Ngày gặp lại các bạn, tôi mới biết có một bạn trai trong lớp giỏi về thiết kế đã tạo một blog multiply cho lớp, lấy tên Việt Hán Saigon. Nhạc nền là bản Thiên Thai. Lý do những năm học cuối thời sinh viên, các bạn làm văn nghệ đã dựng nên màn hoạt cảnh này. Và từ đó các bạn đều "phong" cho mình thành "tiên" hết.  Và trang blog này được chúng tôi xem như là cái "động tiên". Ban đầu làm cái blog này người bạn chủ xị cũng mệt vì phải hướng dẫn các bạn mình làm thế nào để đưa bài  vào blog, chèn hình v.v.. Dụ dỗ lắm cũng được vài ba người trong sĩ số 20 người, nửa lớp còn lại trừ những bạn ở nước ngoài hoặc đang đi lạc đâu đó chưa tìm được đường tìm về tổ ấm. Khi gặp lại, tôi "phát động" nhiều chương trình như "Săn ảnh đẹp cảnh tiên", chương trình du lịch Angkor v.v.  Nhưng rồi blog lại đìu hiu. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên nhất là qua email, tôi rủ hết bạn này đến bạn kia  sắp xếp thời gian để viết cho vui. Các bạn chỉ cười: " Thì Tâm cứ viết đi, tụi này thích đọc thôi hà!" Sau đó có bạn email nói "Có những bài đọc thích lắm mà nếu chỉ trong phạm vi lớp thôi thì cũng phí, cho mình gửi đến các bạn khác nữa nhé".
Trong số các bạn thời trung học, cũng có một cô bạn rất siêng làm "nhà" cho các bạn khác, bắt đầu rủ tôi lập blog. Tôi thấy cũng hay hay nên làm thử, ban đầu hơi mệt vì mất thì giờ nhiều, nhưng sau đó khi "nhà" đã xây xong rồi thì cứ yên tâm có gì cũng thả vào. Khi cô bạn này vào thăm "nhà " tôi, cô giật mình "Ủa, cái nhà này làm hồi nào mà xôm vậy ta?" Tôi nghĩ, nó như cái nhà riêng của mình, mình mở cửa mời khách vào chơi nếu muốn, còn khóa cửa cũng chẳng ai vào được. Thấy vui vui, tôi thông báo cho các bạn khác và rủ các bạn mỗi ngày rời cái bếp một chút thôi để viết và "tám" cho vui, mà vẫn được ở nhà không cần ra ngoài gặp gỡ. Rủ hoài, nhưng không mấy ai nghe theo lời mời mọc rủ ren của tôi, nên cuối cùng tôi .. cô đơn trong cái không gian rộng lớn của Internet này.
Thôi được, tôi nhủ thầm, các bạn "làm biếng" thì mình sẽ viết cho các bạn đọc. Mỗi người có một ý thích riêng, một nguồn vui riêng, đâu có ai giống ai! Tôi chỉ muốn khuyên các bạn của tôi ngoài đọc nhiều, rất nên viết nhiều vì đó không chỉ là một cách thư giãn của tuổi về hưu,  mà còn là một trong những cách luyện chữ nghĩa, trí nhớ.
Trang web thì tôi làm đã lâu cho công việc của mình. Ngày nay hầu như công ty nào dù nhỏ cũng có một trang web riêng để khách hàng tiện truy cập, hiểu về hàng hóa dịch vụ của mình. Gặp các anh họa sĩ quen, tôi cũng xúi các anh mở trang web. Dĩ nhiên đây là một việc không đơn giản với nhiều người vì  không phải ai cũng có điều kiện. Có người nghe theo tôi, nhưng sau đó cứ liên tục gọi điện: "Có trang web, lại tốn tiền đủ thứ. Quan trọng nhất là phải có người admin. Tự làm thì anh không biết làm sao cho đẹp.  Lại phải luôn cập nhật thông tin. Trời ơi, mất thì giờ quá! " Tôi khuyên họ phải kiên nhẫn, từ từ tìm hiểu, học hỏi.
Hiện nay thì có nhiều trang mạng có thể làm miễn phí, có thể tận dụng dù  cũng sợ chưa biết đến lúc nào thì bị sập. Cũng phải chịu thôi, cứ sẵn sàng để "dọn nhà" và hãy xem đó như những trò chơi bổ ích.
Cuối cùng ngoài trang Face Book cá nhân, tôi đã tạo thêm 2 trang cho công việc và  blogs riêng để ghi chép. Nhiều yêu cầu làm bạn gửi đến, trong đó khá nhiều bạn trẻ. Tôi bớt khép kín mối quan hệ chỉ trong số người thân quen. Tôi nghĩ nếu các bạn trẻ có thích làm quen với mình thì điều đó cũng tốt, có nghĩa là họ cảm thấy những xẻ chia của mình không lạc hậu, lỗi thời, ít nhiều cũng phù hợp với suy nghĩ của họ. Vậy là càng lúc càng mở rộng. Đối với trang cá nhân thì tôi cẩn thận hơn một chút vì có một số người lạ. Phải xem qua Profile của họ để biết ít nhất họ là ai, rồi mới "accept". Khi bên kia không để lộ ra thông tin gì thì thôi, phải "Ignore". Riêng trang VN Crafts chỉ trong vòng một tuần đã có mấy trăm "friends" từ nước ngoài cũng như trong nước "like". Nhiều đường link dẫn đến những blog rất hay, hoặc những trang Face Book về mỹ thuật vô cùng hấp dẫn. Buổi tối rảnh tôi thường ngồi hàng giờ đến khuya để xem tranh trên mạng. Tôi cũng biết được nhiều Art Gallery và hội họa đương đại ở nhiều nước trên thế giới . Đường truyền cũ chậm quá, tôi nâng cấp từ ADSL lên VDSL. Rồi tăng dung lượng cho máy vi tính v.v...
Những tiện ích đem lại từ Internet rất nhiều, từ thư điện tử, truy tìm dữ liệu, bán hàng qua mạng v.v. ngày nay thì ai cũng biết. Những chuyện trò trên mạng ngày càng phổ biến, tiện lợi. Làm việc giữa 2 người hay một nhóm người qua Skype thật thuận tiện, nhanh chóng. Có những trang mạng truy tìm thật tuyệt. Một cô bạn cũ tìm thấy tôi qua google,  theo một thông tin cũ từ 10 năm trước. Một họa sĩ gặp lại tôi cũng qua google nhờ bài thơ tôi viết cảm hứng từ bức tranh của anh. Gặp lại nhiều bạn cũ, quen thêm bạn mới, tôi bỗng muốn viết và đọc nhiều hơn, và càng lúc càng thấy khó mà thiếu được những thói quen phải lướt qua những địa chỉ email, web, blogs mỗi ngày.
Thời hiện đại, rõ ràng có nhiều công cụ tiện ích phục vụ con người. Biết sử dụng thì nó tốt, không thì cũng có cái không tốt. Bạn cần phải biết lựa chọn và tận dụng cái hay của nó.  Với Internet, trong phạm vi  tôi đang nói đến, cái tốt là con người gần gũi với nhau hơn từ xa, thông tin luôn được cập nhật, kiến thức gia tăng, giúp cho con người phát triển kỹ năng "đọc, viết và trò chuyện", chia sẻ vui buồn dễ dàng hơn. Ngày xưa chỉ biết gửi thư qua bưu điện, thư có đi lạc cũng ráng mà chịu. Gọi điện thoại qua Mỹ thì tốn tiền, cũng tiếc. Đến lúc bắt đầu dấn thân vào công việc kinh doanh càng thấy hiệu quả của  Internet. Đôi khi lấy được một đơn hàng chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ chịu khó ngồi trước máy, vào Skype để viết hoặc trực tiếp nói chuyện. Lại thêm webcam để có thể xem mẫu hàng như thế nào. Một cô khách hàng người Anh sau khi thỏa thuận xong xuôi đơn hàng mới một cách nhanh chóng, sung sướng viết: "Đôi khi tôi tự hỏi nếu không có Internet thì sao nhỉ?"  Tôi trả lời: "Thì viết thư gửi qua bưu điện, chờ 1 tháng sau nhận hồi âm, trả lời rồi lại chờ..." - "Kinh khủng, vậy thì khách hàng cũng mất theo luôn!" Cô nói thêm: "Tâm à, nếu sau này tôi ngưng không làm công việc này nữa, thì tôi vẫn muốn giữ liên lạc với cô. Chúng ta là bạn mãi mãi." Một cô gái trẻ khác viết: " Chị ơi, em nói hoài với ông xã, em mê nghề này, và nếu em có chọn nó làm business chính của em thì chị chính là người em muốn học hỏi". Đó là những khách hàng tôi thường xuyên gặp trên Net, đôi khi chỉ để trò chuyện ngoài công việc, như những người bạn.
Hôm nay tôi cũng mới vào Skype nói chuyện với cô bạn ở Úc. Đang nói thì một khách hàng mới gửi tin: "Có thể gọi điện thoại cho cô được không? Tôi là Richard X"... Sau đó là hàng loạt thông tin, con số anh ta gửi vào tin nhắn. Tôi vừa làm việc vừa nói chuyện với H. Bạn tôi bảo: "Thôi, làm việc đi, không khéo lộn tùm lum". Lúc đó lại thấy ánh đèn sáng lên từ phía nhiều người  khách hàng khác từ Srilanka, Đức, Úc và Hà Nội.
Có hôm đã khuya, thấy đèn Skype của tôi còn sáng, một người bạn lớn tuổi nhắn: "Sao giờ này em chưa ngủ? Đi ngủ đi, khuya rồi!" ... Cảm thấy thật gần gũi, như anh đang ở đâu quanh đây thôi, dù khoảng cách thực tế rất xa, nửa vòng trái đất. Cái cảm giác ấm áp khi gặp lại bạn trên net đã theo tôi khi đi xa nhà. Ở bất kỳ nơi nào, từ những ngày lạnh giá ở Đức nằm trên vùng núi tuyết, hay lạc lõng ở Thụy Sỹ, cả những ngày mưa dầm ghé Huế ... cứ có dịp vào Internet là gặp, không thì cũng vài dòng tâm sự qua email, cũng làm mình dịu đi cảm giác cô đơn khi phải xa nhà.
Và tôi muốn nói lời cảm ơn Internet.


NGUYỄN DIỆU TÂM

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

TRỞ LẠI ĐẢO NGỌC

Trở lại đảo Ngọc Phú Quốc sau 27 năm xa cách, chuyến đi bất ngờ không dự định, nhưng đã gây nhiều xúc cảm trong lòng tôi.
Tôi có thói quen thích ngồi gần cửa sổ trên những chuyến tàu, nhưng không phải lúc nào mình cũng được ngồi ở vị trí mong muốn. Một người đàn ông đã ngồi bên cửa sổ, còn tôi là số ghế bên trong. Khi chuyến bay Vietnam Airlines 1813 cất cánh từ phi trường Tân Sơn Nhất, bay lên cao lẫn vào trong những đám mây, khoảng 10 phút sau tôi vẫn nhìn thấy được những cánh đồng xanh thẳm bên dưới. Chập chờn mươi phút nữa, là biển bao la. Từng cuộn mây trắng như bông rắc cùng khắp bầu trời xanh biếc và rồi bên dưới là những mảnh đảo trong cụm quần đảo nằm trong vịnh Thái Lan chen nhau trên mặt biển. Khi máy bay dần hạ thấp xuống sau gần 1 giờ bay, đảo Ngọc Phú Quốc chập chùng rừng núi giữa biển xanh trong vắt màu ngọc bích, cát trắng viền quanh đảo thật đẹp hiện ra. Chuyến bay lần này cho tôi cảm giác rất khác với những chuyến bay xa trước đây vì khi lên cao chỉ thấy trời và mây, còn bây giờ dường như máy bay đang bay ở độ cao không quá cao nên lúc nào nhìn qua khoang cửa tôi cũng nhìn thấy biển và rừng núi.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Phú Quốc giữa trưa tháng 3. So với 27 năm trước, sân bay đẹp hơn rất nhiều do mới xây dựng lại. Con đường đất ngày xưa dẫn về chợ Dương Đông nay đã được mở rộng và tráng nhựa, những ngôi nhà hai bên đường to lớn hơn, thoạt nhìn đã thấy thành phố thay đổi rất nhiều, hiện đại hơn, tiện nghi hơn không thua những thành phố lớn miền biển khác. Trời hơi nóng, nhưng dễ chịu và thỉnh thoảng có gió mát thổi về từ biển.


Đảo Ngọc Phú Quốc ( Ảnh: google )

P đón tôi ở phi trường. Cô lấy số điện thoại từ các con tôi, gọi cho tôi ngày hôm trước "Sao chị không về? Đã lâu quá rồi. Em nhớ chị!" Thật tình tôi không nhớ ra P. Nhưng giọng nói nghẹn ngào xúc động của P rất gần gũi nên tôi nghĩ chắc chắn ngày ấy P khá thân với tôi mà chỉ vì lâu quá, không nhớ nổi đó là ai.
"Em sẽ đón chị ở sân bay, chị về nhà em ở". Tôi ừ. "Em mặc áo màu vàng". Vừa ra cửa đã thấy cô gái mặc áo vàng, tôi nhận ra P ngay. "Chị nhận ra P rồi, chỉ có cái quên tên em, lâu quá mà"! P cười "Em thì nhận ra chị ngay, chị không thay đổi mấy".
Cô gái chở tôi về nhà cô trước để cất hành lý. Nhà cô cách nơi đám tang 2 căn, tiện cho tôi qua lại những ngày này.
Tràn ngập xúc động khi gặp lại rất nhiều người quen, bà con bên ngoại chồng. Những đứa bé nhỏ xíu ngày ấy trạc tuổi con tôi năm lên ba nay đã lớn. Thằng con tôi lúc ấy hay chơi với một cô bé hàng xóm cùng tuổi, nó hay rủ cô bé cùng leo lên chiếc Vespa cũ của ông cậu bỏ ngoài hiên, giắt thêm cành lê ki ma, rồi gọi mẹ "Mẹ ơi, xem này, đây là xe hoa"! Cô bé ấy bây giờ lớn bộn, tóc dài nhuộm vàng nâu, diện đúng mốt, mặt mày thật xinh xắn. "Bây giờ con làm gì?" - "Dạ, con làm ở tiệm uốn tóc". Tôi cũng nhớ đến cha cô, người ngư dân vạm vỡ như chàng Vọi trong Trống Mái của Khái Hưng. Ngoài những ngày đi biển thì anh ở nhà chăm sóc đàn con 5 đứa và lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, nhất là mẹ con tôi trong hoàn cảnh chồng ở xa. Những lúc máy may hư, cánh cửa long bản lề, không biết gọi ai thì anh luôn là người hùng ra tay giúp đỡ.
Một anh chàng chạy đến "Chị nhớ em không?" Tôi nhìn rồi lắc đầu. "Cu La đây chị!"...
Một chàng trẻ tuổi khác: "Nhớ em không? Hồi đó em mặc toàn quần tây sơ mi chị may!"
Rồi một người phụ nữ: "Em nhận ra chị nhưng chắc chị không nhớ em rồi. Hồi đó chị may áo cưới cho em đó!"
Một cô gái lướt qua: "Chị nhớ em không?" Tôi cười "Rất quen..." Thì ra là cô bé mà cuộc đời cũng tương tự như hoàn cảnh Lâm Sanh Xuân Nương trong câu chuyện cổ dân gian ngày còn bé được đọc. Cha đi Mỹ, mẹ giao hai chị em - chị 2 tuổi còn em trai mới được vài tháng cho bà nội nuôi để đi lấy chồng. Hai chị em lớn lên trong tình yêu và sự nuôi dưỡng của ông bà nội và các cô chú. Thỉnh thoảng nhớ con quá, vì bị mẹ chồng cấm tiệt không được thăm con, người mẹ đến nhà đứng ngoài hàng rào lấp ló chờ con ra sân chơi để nhìn. Hai chị em cứ vậy mà lớn. Nay cô chị đã trưởng thành, có gia đình riêng của mình và làm ăn rất giỏi.
Một cô bé nữa, từng từ Phú Quốc lên Sài gòn cùng mẹ ở tạm trong nhà chồng tôi trong suốt thời gian chữa bệnh. Cha cô nhậu nhẹt tối ngày, thỉnh thoảng cũng cho con uống bia. Lúc 5 tuổi, cô bé nhìn thấy chai bia cha nhét vội trong góc giường đã bò vào lấy ra uống. Không ngờ đó là a xít. May là chỉ mới mở nút chai ngửi, vậy mà cổ họng cô teo rút lại không ăn uống được, bác sĩ phải tìm cách nong ra. Lúc đó cô bé xinh như thiên thần và tai nạn của cô đã làm mọi người rơi nước mắt. Nay nhìn thấy cô bé lớn lên như thế, tôi sững người, thật cảm ơn Trời Phật đã cho cô sống.
Các em cũng giống như con trai tôi, đứa bé lúc nhỏ rất kháu khỉnh mà mọi người ở đây ai cũng yêu quý nhắc nhở, bây giờ cháu cao lớn, chững chạc, lâu ngày không gặp làm sao nhận ra.
Rồi các dì, các mợ, anh chị em bà con, tay bắt mặt mừng sau quá nhiều năm xa cách, nhưng trong hoàn cảnh này, nhiều người đã khóc khi gặp lại tôi. Thắp nén nhang cho anh xong, tôi ra cùng với các dì đang tập trung trong khu bếp đảm trách hậu cần. Bếp lúc nào cũng đỏ lửa. Ngoài sân chừng chục bàn ngồi đầy khách. Nhóm phục vụ liên tục mời trà, bánh, dọn cơm. Tôi đã biết ở quê, mỗi lần nhà ai có quan hôn tang tế là coi như bếp núc rần rần suốt ngày để phục vụ, vậy mà nhìn thấy cảnh tượng này cũng khá ngỡ ngàng. Những món bánh được dọn lên rất khéo, từ bánh bao, bánh bò, da lợn, các món ăn mặn dĩ nhiên đa phần là hải sản tươi ngon, đều do các dì và các chị em bạn dâu làm. Mỗi lần họ hàng có đám, giỗ quảy, là phụ nữ luôn lãnh phần làm bếp. Tôi thấy món nào cũng ngon, và ngày ba bữa không có bữa ăn nào giống nhau. Và tất nhiên không thể thiếu món đặc sản của Phú Quốc là bánh canh cá rất ngon, tôi vẫn nhớ lúc trước tôi rất ghiền. Phía đầu xóm có một gánh bánh canh mà mỗi sáng nếu không ra sớm sẽ không bao giờ được ăn vì khách luôn rất đông, gánh bánh canh không kịp bán. Bột bánh dai và trong, từng sợi dài hơi to, nước lèo hầm từ xương cá rất ngọt. Khi ăn rắc tiêu Phú Quốc, thả thêm vài lát ớt đỏ cay, một chút tỏi hành phi thơm, lát chả cá dai dai chấm với nước mắm Phú Quốc thật là tuyệt.



Trên sông Dương Đông (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)

Bên cầu Hùng Vương (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)

Tôi cũng thấy lúc này Phú Quốc đông dân hơn xưa rất nhiều. Nhà cửa ở thị trấn san sát mọc, có bệnh viện, nhiều trường học khang trang. Vùng biển Phú Quốc có 22 đảo lớn nhỏ, trong đó diện tích đảo Phú Quốc xấp xỉ đảo quốc Singapore nhưng dân số trước 1975 rất thưa thớt, chỉ khoảng 5.000 người toàn đảo. Ngày nay đã lên đến gần 80.000 người do làn sóng di dân sau 1975.
Được biết vào cuối thế kỷ 17, một người Hoa là Mạc Cửu quê Quảng Đông đã rời Phúc Kiến dẫn theo gia đình và hàng trăm binh sĩ, sĩ tử ra đi đến đảo Koh Tral thuộc Chân Lạp lập nghiệp. Dần dần vùng đất này trở thành phồn vinh, giàu có, quy tụ cộng đồng người Hoa từ các đảo gần đó, mới đổi tên thành Phú quốc. Khi Mạc Cửu mất, con là Mạc Thiên Tứ lên nối nghiệp. Đến giữa thế kỷ 18 thì Phú Quốc cùng các lãnh thổ vùng duyên hải ven bờ Vịnh Thái Lan bao gồm Cà Mau, Rạch Giá, Cần Thơ, Long Xuyên, Châu Đốc, Sa Đéc, Bạc Liêu ... được dâng cho Chúa Nguyễn. Võ vương Nguyễn Phúc Khoát đã sát nhập tất cả vào trấn Hà Tiên giao cho Mạc Thiên Tứ cai trị.




 Giếng Tiên Phú Quốc (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)


Tàu đánh cá neo ở cửa sông Dương Đông (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)

Có lẽ vì vậy mà đa số dân Phú Quốc gốc người Hoa. Nhiều phong tục tập quán, văn hóa ẩm thực pha lẫn Hoa, Việt, Thái Lan, Campuchia ... rất khác với các vùng đất liền. Nhiều thắc mắc tôi hỏi thì chỉ được trả lời "Ở đây là như vậy đó!"
Tôi không rõ bên chồng tôi là gốc Hoa hay Việt nhưng một số chị em bạn dâu là người Hoa, rất xinh đẹp. Gia đình họ nhiều đời làm ăn giàu có. Và cũng có lẽ gốc người Hoa ở đây nhiều quá nên phong tục và suy nghĩ của họ cũng rất phong kiến, rằng đàn ông là người chủ gia đình, ra ngoài đi làm, giao tế, có thể được lấy nhiều vợ. Ông ngoại chồng tôi chính thức là 2 bà vợ, chưa kể bà ba và không biết còn những ai trong bóng tối nữa. Và khi đàn ông ra ngoài giao tế, dĩ nhiên luôn có chén anh chén chú. Cái "văn hóa" nhậu này thật ra không chỉ ở Phú Quốc do đàn ông đi biển cần chất "xúc tác" mà dường như khắp nước đâu đâu cũng có nhậu. Có về Phú Quốc mới thấy thương cho những người đàn bà. Họ đóng vai trò thầm lặng, nhỏ mọn sau lưng chồng. Đa phần ở nhà sinh con, lo bếp núc hầu ông chồng và bạn nhậu, bà con lối xóm có đám cưới, đám giỗ hay tang ma đều có mặt để phụ giúp hậu cần, các bữa ăn đãi khách và có lẽ đó là lý do vì sao phụ nữ Phú Quốc rất đảm đang, giỏi việc nhà, nữ công gia chánh. Có người suốt cuộc đời tận tụy cho chồng con, gần cuối đời mới biết trắng tay vì chồng tham vàng bỏ ngãi. Đó là hình ảnh tôi biết 27 năm về trước, còn bây giờ vì thời gian trở lại ngắn ngủi quá, tôi không rõ có đổi khác chút nào không nhưng nhìn lại cuộc đời các dì và người quen qua lời kể, tôi thấy rất thương cảm. Cả con trai tôi cũng cùng một suy nghĩ.
Tò mò muốn nhìn thấy cảnh đổi thay của Phú Quốc, buổi chiều hôm đó tôi đã đi với P xem qua và tìm thăm ngôi nhà cũ mà ông ngoại chồng đã cho chúng tôi mượn ở ngày xưa. Đó là căn nhà cổ 3 gian lợp ngói mà trong một bài thơ viết cho con tôi có nhắc đến:

Ngày con vừa chào đời,
Mẹ thêu con tấm áo.
Một đàn chim vui tươi,
Đời con đầy tiếng cười.

Con loanh quanh bên mẹ, 
Giúp mẹ nhặt chỉ thừa,
Đuổi chuột vào nhà trống,
Mái vỡ dệt sợi mưa.

Bên con lòng mẹ ấm,
Dù ngoài trời bão giông,
Con diều hâu nào động,
Mẹ dấu con vào lòng... (*)

Đứng ở ngôi nhà xưa bây giờ đã được nhà ông cậu khoanh lại bằng hàng rào, bà mợ đi vắng không vào được, tôi bồi hồi nhớ lại ngày cũ. Tôi thấy tôi ngồi bên chiếc máy may ngay góc ở cửa ra vào. Con trai tôi lon ton chạy tới chạy lui. Tiếng con gọi "Mẹ ơi, đừng sợ, có con đây!"  khi thỉnh thoảng có chú chuột nhắt nào đó vọt qua. Cây lê ki ma xum xuê bên nóc buồng tắm đã bị đốn vì vùng đất kế bên đã bị giải tỏa nhưng cái giếng xưa vẫn còn. Ngày ấy nơi này chưa có nước trong để dùng, cái giếng là nơi tập trung lối xóm giặt giũ. Mỗi ngày tôi phải chờ ông dượng M lên núi chở nước sạch về. Người ta bảo trên núi có giếng tiên. Có lẽ nhờ tắm nước giếng tiên mà con gái Phú Quốc dù là dân miền biển vẫn trắng trẻo xinh đẹp?

Dấu tích ngôi nhà cũ

Xóm nghèo bên sông (Ảnh Nguyễn Diệu Tâm)

Phía trước nhà có con sông, mỗi lần cập bờ là ông dượng lui cui xách nước vào xóm. Tôi gọi bằng dượng vì ông là chồng bà dì, một người phụ nữ xinh đẹp đảm đang nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà đã từ lâu họ chia hai căn nhà ra người ở phía trước, kẻ đằng sau. Bề ngoài ông tuy cục mịch, lầm lì nhưng tánh tốt, ai nhờ vả gì ông cũng làm. Con tôi lúc đó mới lên ba, nhưng nó vẫn còn nhớ từ bên này muốn qua nhà bà dì Hai thì phải gọi thúng chở đi băng ngang qua con sông. Nhìn ra xa hướng bên trái là cửa sông Dương Đông và dinh Cậu, ngôi đền thờ linh thiêng mà ngư dân địa phương thường cầu nguyện mỗi lần ra khơi. Từ đó là bãi biển trải dài nước trong xanh và cát trắng mà buổi chiều tôi thường dẫn con ra chơi. Biển là nơi để tôi mơ mộng và thả nỗi buồn.

Dinh Cậu, Dương Đông - Phú Quốc (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)




Biển Phú Quốc (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)

Tôi tiếp tục đi về phía biển. Bây giờ cũng không còn trống chỗ vì hàng loạt resort, khách sạn, nhà hàng đã nằm chen kín. Ngày nay muốn ra biển tắm phải đi vào các khu vực này.
Rẽ qua con đường nhỏ là đường đi vào Chợ Đêm Dương Đông. Ngày trước, con đường từ nhà ra chợ  khá gần. Mỗi buổi sáng tôi thường vội vã ra chợ sớm để mua được cá mực tươi ngon. Thuyền cá cập sát mé chợ, nếu nhảy xuống thuyền mua thì giá rẻ hơn khi đã đưa lên bờ. Tôi không dám nhảy xuống vì khoảng cách khá cao, sợ ngã xuống nước. Thích nhất là mua được ghẹ, mực tươi xanh đem về hấp dấm. Cái món cá trích là món tôi mê. Chỉ cần làm sạch, không cần lấy xương, cứ sắp kín vào nồi, đổ nước mắm ngon Phú Quốc và đường vào rồi bắc lên lò riu riu lửa tự động xương cá mềm rục như cá hộp, mà con cá cứng lại, ăn với cơm và canh khoai mỡ rất ngon. Cá trích làm gỏi cũng ngon. Thỉnh thoảng đi chợ tôi cũng thấy cá nóc. Loại cá này nhìn hình thù bên ngoài đã thấy sợ. Nghe nói gan của nó rất độc. Có lần nghe đồn một người vợ đã đầu độc chồng bằng món cháo cá nóc mà khi làm cá, chị ta không bỏ gan đi.
Ngoài ra còn có các đặc sản nổi tiếng ngoài nước mắm Phú Quốc lừng lẫy là cá khô thiều, mực, hồ tiêu... Nhiều hãng nước mắm nay có thêm resort, nhà hàng, khách sạn cùng tên mà chỉ đi một vòng tôi đã nhận ra.
Chợ đêm Dương Đông tối cuối tuần thật đông khách. Đèn đuốc sáng choang. Nhiều quán ăn trình bày các loại hải sản địa phương rất bắt mắt. Những tủ kính bán hàng mỹ nghệ có đủ loại ốc lạ, màu sắc rất đẹp. Có lẽ do dân du lịch ngày nay đã biết đến Phú Quốc nhiều nên nhiều sinh hoạt nơi này hiện nay cũng dành để phục vụ khách du lịch. Kề bên đền thờ Dinh Cậu cách đó không xa lại có một chợ đêm Dinh Cậu nữa. Tối thứ bảy khách Tây đến đây rất đông. Từ những lần đặt vé máy bay qua mạng và lúc ngồi chờ ở sân bay,  thấy những chuyến bay Vietnam Airlines và Air Mekong đều chật cứng và liên tục trong ngày, tôi mới biết hành trình đi Phú Quốc rất thu hút. Đi thăm Chợ đêm Phú Quốc, tôi lại có đánh giá mô hình này có vẻ hấp dẫn hơn cả chợ đêm Bến Thành.




Chợ đêm Phú Quốc (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)

Đi về phía khu resort, đèn giăng lộng lẫy tưng bừng như đêm lễ hội. Có nhiều quán bar, nhà hàng Barbecue, tiệm café, nhà hàng hải sản, các cửa hàng mỹ nghệ, khách sạn sang trọng ... không thua gì Mũi Né.
Buổi sáng hôm sau, chủ nhật, cũng là ngày sinh nhật của tôi. Những tin nhắn chúc mừng sinh nhật đã gửi vào di động từ sáng sớm. Trên trang nhà nthqn.org, tôi chợt sửng sốt và xúc động đến lặng người khi nhìn thấy bức ảnh ngọn hải đăng trên nền màu tím với những câu thơ trong bài Khi Ngọn Đèn Biển Hát mà admin đã đưa vào:

Em, ngọn đèn biển cũ,
Hiu hắt soi sáng đường.
Tàu anh không lạc lối,
Trong biển đời mù sương... (**)

Hình như mắt tôi có ướt. Sao bỗng dưng ngọn hải đăng ám ảnh mình? Sao bỗng dưng hai tuần trước tôi chợt nghĩ đến hình ảnh ngọn hải đăng như người vợ đứng trông chồng?
Khi đọc bài thơ này, S - một người bạn họa sĩ, gọi cho tôi nói rằng bài thơ cảm động quá, tuy nội dung không giống nhưng chợt làm S nhớ đến một câu truyện đọc đã lâu vào năm lớp 10, "Mùa Tôm" của Thakagi Xinvaxankara Pillai, viết về một tình yêu khác đẳng cấp và tín ngưỡng ở một vùng dân chài Ấn độ.  Trong một cơn bão biển, những người đàn ông của làng chài đã biệt tăm và trên bờ mỗi ngày tất cả phụ nữ trong làng đều đổ xô ra biển đứng trông chồng về. Dần dần tất cả đã trở về, chỉ còn lại một người đàn bà đứng mòn mỏi:

..."Làm sao người đàn ông ra biển đánh cá lại trở về yên  lành ? Đó là vì người đàn bà ở nhà sống trong sạch. Nếu không thì các luồng nước hung dữ ngoài biển cả sẽ dìm họ. Tính mạng người đàn ông đi biển nằm trong tay người đàn bà trên bờ"... (***)

Và đó có vẻ là một ngày rất lạ trong đời tôi.
Tôi rủ P đi ăn sáng ở quán café nằm bên cầu Hùng Vương. Dòng sông Dương Đông trong vắt phản chiếu những bụi cây lạ hai bên bờ, những chiếc thuyền đánh cá neo bên sông. Một nhóm ngư dân đang rửa lưới sau một đêm đi đánh cá, mực. Tôi nhận ra tàu đánh cá Phú Quốc không giống với tàu đánh cá ở Mũi Né hay Vũng Tàu, là không có con mắt thần vẽ ở đầu mũi tàu. Đến tối, muốn cho tôi khuây khỏa đôi chút, P lại đưa tôi đến nhà hàng TD cùng với vài người bạn của P để "mừng sinh nhật".  Sau đó chúng tôi cùng đi uống café trước chợ đêm Dinh Cậu. Phía biển đêm, những chiếc tàu chở khách du lịch đi câu mực rực rỡ ánh đèn trở về. Trong đêm, những con tàu lấp lánh ánh đèn thật đẹp.



Tàu đêm và những con thuyền câu mực (Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm)

Có lẽ hôm nay là sinh nhật lần đầu trong đời tôi cảm nhận mình đang ở trong một hoàn cảnh khá lạ. Ranh giới giữa sự sống và cái chết chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Trở về một nơi đã từng sống tuy không lâu nhưng khá nhiều kỷ niệm cũng làm mình bùi ngùi. Tôi không biết anh ấy có vui mừng khi thấy tôi trở về chốn cũ ? Mọi chuyện cũng đã qua rồi, qua rất lâu rồi. Giờ đây có lẽ anh đã thanh thản ra đi về nơi rất xa, như những con tàu ra đi không bao giờ trở lại trên biển cả. Đứng bên cửa sông Dương Đông lồng lộng gió, tôi thấy hình như mình đang thả trôi mọi muộn phiền về phía biển đêm ...


NGUYỄN DIỆU TÂM
(*) Đi Hỏi Vợ Cho Con
http://ngdieutam.wordpress.com/2011/04/05/di-h%e1%bb%8fi-v%e1%bb%a3-cho-con/
(**) Khi Ngọn Đèn Biển Hát
http://ngdieutam.blogspot.com/2012/02/khi-ngon-en-bien-hat.html
(***) Trích đoạn trong tiểu thuyết "Mùa Tôm" của Thakagi Xinvaxankara Pillai, văn hào Ấn độ. Bản dịch : Hoàng Cường.

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Chiếc Lá Cuối Cùng

Thứ năm, 01 Tháng 3 2012 20:22 Viết bởi Hồ Ngạc Ngữ

¤ Tặng Nguyễn Diệu Tâm

Một dáng núi, một dòng sông, đồng cỏ
Vẫn gọi thầm những bước chân đi
Đi để thấy những chân trời mở ngõ
Giữa mông mênh lại gọi những chân trời

Một tiếng hát, một nụ cười, ánh mắt
Cũng ngọt ngào những hương vị quê hương
Em nhặt giữ vào tấm lòng chân thật
Sợ ngày mai tan tác giữa gió sương

Nhưng anh hiểu có điều em chôn chặt
Khi một mình đối diện nỗi đau thương
Đối diện với những gì vuột mất
Thả gió bay theo tiếng gọi vô thường

Em đã sống như một người hằng sống
Như cội cây giữa bão tuyết mùa Đông
Để vẽ lại cho đời niềm hy vọng
Dẫu mong manh như chiếc lá cuối cùng

Hồ Ngạc Ngữ
01.03.2012
http://www.nthqn.org/