Có những loại cây gắn liền với tuổi thơ tôi ở miền Trung.
Ngày bé ở Phan Rang là những cây bàng trong công viên trước nhà. Khi ra Huế, vườn nhà trồng toàn Đỗ mai, trước mặt hàng xóm có những cây trứng cá sai trái và con đường hai bên là cây sầu đông. Lớn hơn, vào Qui Nhơn sống bên những cây khuynh diệp hoa vàng, phía sau nhà có một cây keo to lắm, tàng lá rộng xoè cho bóng mát cả sân vườn nơi đám con trai thường chơi bắn bi. Lá keo nhỏ, xanh um và trái đẹp như trong bức ảnh ngẫu nhiên được nhìn thấy sáng nay. Càng ngắm nhìn bức ảnh tôi càng cảm thấy như mình ngửi được cả mùi thơm của chùm keo. Hơi hăng hắc, nhưng rất tươi mát. Trái keo chín nở bung ra có màu trắng như bông ửng xanh và hồng thật êm dịu, cắn một miếng nghe chan chát nhưng bùi bùi, nay kéo theo về nhiều ký ức tuổi thơ đã hơn nửa thế kỷ trôi qua rồi.
Ngày bé ở Phan Rang là những cây bàng trong công viên trước nhà. Khi ra Huế, vườn nhà trồng toàn Đỗ mai, trước mặt hàng xóm có những cây trứng cá sai trái và con đường hai bên là cây sầu đông. Lớn hơn, vào Qui Nhơn sống bên những cây khuynh diệp hoa vàng, phía sau nhà có một cây keo to lắm, tàng lá rộng xoè cho bóng mát cả sân vườn nơi đám con trai thường chơi bắn bi. Lá keo nhỏ, xanh um và trái đẹp như trong bức ảnh ngẫu nhiên được nhìn thấy sáng nay. Càng ngắm nhìn bức ảnh tôi càng cảm thấy như mình ngửi được cả mùi thơm của chùm keo. Hơi hăng hắc, nhưng rất tươi mát. Trái keo chín nở bung ra có màu trắng như bông ửng xanh và hồng thật êm dịu, cắn một miếng nghe chan chát nhưng bùi bùi, nay kéo theo về nhiều ký ức tuổi thơ đã hơn nửa thế kỷ trôi qua rồi.
Bạn bảo ai
biết cây này hẳn có một "tuổi thơ dữ dội"? Với tôi thì "tuổi thơ êm đềm"
nhiều hơn, đến lớn mới "dữ dội". Ngày ấy chơi dưới bóng mát cây keo
thích lắm. Mùa mưa lá xanh um và cây thường tỏa một mùi thơm thơm dễ
chịu. Trái keo, hình như ăn cũng vui vui, trẻ con thường thế, trái gì là
lạ không bán ngoài chợ, không thuộc dòng "chính quy" vẫn muốn ăn thử.
Suốt thời trung học tôi sống bên cây keo. Và hình như, một trong những
"hẹn hò" đầu tiên cũng bên cây keo. Tất nhiên khi ấy tôi lớn rồi. Đi học
về anh thường lặng lẽ theo sau không nói lời nào suốt ... hai năm. Mùa
hè đỏ lửa, theo gia đình "chạy" vào Nha Trang ở tạm trong một ngôi nhà kiểu Pháp có
khu vườn lớn trồng nhiều loại cây và hoa kiểng rất đẹp, nhưng tôi thích
nhất là bụi hoàng anh trước cổng, vì nó làm cho ngôi nhà thêm thơ mộng,
tôi hay gọi đó là "ngôi nhà có hoa vàng trước ngõ". Một đêm lang thang
trong vườn hoa, tôi ra cổng đứng dưới giàn hoàng anh. Và nhìn thấy anh
từ bên kia đường đi đến, thật tự nhiên còn tôi thì trố mắt ngạc nhiên
không hiểu chuyện gì đã xảy ra, giống như con người đang từ đâu đi tới
đó như vừa bước ra từ trong một giấc mơ vậy. Đó là lần đầu tiên anh dám mở miệng làm
quen. Sau đó thì cả hai bắt đầu tập viết thư ... tình. Khi mùa hè đã
qua, trở về lại Qui Nhơn, ít gặp nhau hơn vì sợ ba má rầy không lo học.
Anh cũng không dám đến nhà. Ngày ấy IPhone IPad không có, đành chịu
thua, ngồi mà chờ những lá thư xanh từ bác đưa thư chăm chỉ của bưu
điện.
Một hôm có "mật vụ" bé con đến kề tai thì thầm: "Chị ra nhà sau, nơi có cửa sổ sát bên cây keo. Có một anh đang chờ"... Tim đập liên hồi vì hồi hộp, vì sợ, vì ... cái gì không biết nữa! Nhưng tôi phải làm theo lời "mật vụ". Mở cửa sổ nơi ngó ra cây keo, anh đã đứng đó, cười thật dễ thương với chùm trái keo trên tay...
Một hôm có "mật vụ" bé con đến kề tai thì thầm: "Chị ra nhà sau, nơi có cửa sổ sát bên cây keo. Có một anh đang chờ"... Tim đập liên hồi vì hồi hộp, vì sợ, vì ... cái gì không biết nữa! Nhưng tôi phải làm theo lời "mật vụ". Mở cửa sổ nơi ngó ra cây keo, anh đã đứng đó, cười thật dễ thương với chùm trái keo trên tay...
* Nguyễn Diệu Tâm
Cuối tháng 6 - 2016