Tôi không có thói quen tham gia các trang mạng xã hội, chat trên mạng với người lạ. Vài lần đang vào skype làm việc với khách hàng, thấy đèn sáng, một tin nhắn lạ nhảy vào "Chào! Tên tôi là Mike. Bạn ở VN phải không?" Vì "lịch sự", tôi trả lời: "Phải, chào bạn."
- Tôi đã có lần đến VN.
- Lúc nào vậy?
- Hai năm trước.
- Bạn đã đi những nơi nào? Du lịch hay công tác?
- Du lịch. Tôi đã đến Sapa, Vịnh Hạ Long, Hội an, Huế, Mekong Delta.
- Ồ, vậy là bạn đi gần hết VN rồi
- Nhưng thời gian 2 tuần quá ngắn cho tôi tìm hiểu thêm về VN. Hôm nay rất vui được gặp bạn.
- Tôi cũng vậy. Hy vọng có thể giới thiệu thêm với bạn về đất nước tôi.
- Giờ này đã khuya, tôi đi làm ca đêm mới về, nhưng tôi không muốn ngủ. Bạn có thể nói chuyện thêm với tôi không?
- Úc cách VN 4 tiếng đồng hồ. Ở chỗ tôi bây giờ cũng đã gần 12 giờ khuya. Tôi phải đi ngủ. Anh cũng phải đi ngủ đi thôi. Good night!
- Ok good night. Hẹn gặp lại.
Chiều hôm sau, lại thấy hắn xuất hiện, tôi cũng trả lời vì thấy những câu hỏi rất "đàng hoàng". Hắn hỏi rất nhiều về VN.
- Rất thích khi được nghe bạn kể thêm về VN. Tôi không ngờ VN có nhiều cảnh đẹp. Con người VN lại dễ mến đến thế. Chúng ta làm bạn nhé!
Tôi giật mình, không biết trả lời sao ở tin nhắn này. Qua chat, tôi không biết anh ta là ai, bao nhiêu tuổi, và anh ta cũng vậy. Nhưng qua cách trả lời, tôi đoán anh ta còn rất trẻ. Vậy là tôi lưỡng lự, chỉ vội gõ "Thôi chào anh nhé, tôi có chút việc bận rồi."
Hôm sau, lại "Hi! Are you there?" ... Hôm sau nữa. Tôi không trả lời. Bây giờ thì không nên lịch sự nữa rồi. Tôi không muốn dấn sâu vào trò đùa này, "tội" cho anh chàng hy vọng tưởng tượng đầu bên kia là một cô gái Việt Nam trẻ trung, lại có nhiều kiến thức về đất nước của cô. Có lúc tôi thầm nghĩ ... những trao đổi "bạn bè" phương xa này có thể cũng hay lắm đấy chứ, thí dụ thực tập ngoại ngữ, hiểu thêm về văn hóa nước người, tự tin hơn v.v... Dù dường như tôi cũng như nhiều người lớn tuổi khác, không mấy tin tưởng vào các trang mạng xã hội và cũng muốn khuyên các bạn trẻ nên cảnh giác với những quan hệ trên mạng như thế này, không phải lúc nào người lạ cũng đáng tin.
Sau đó, tôi vẫn vào Skype để làm việc với khách hàng, nhưng mở chế độ "Away" để ngăn bớt các cuộc "làm quen" của người lạ mà thỉnh thoảng tôi vẫn thấy đề nghị làm bạn hiện ra. Trường hợp biết họ là khách hàng đi tìm nhà cung cấp thì phải sẵn sàng kết nối. Với bạn bè thì tôi thường dùng Yahoo Messenger. Còn đám con cháu nhà tôi đang độ tuổi teen rất ghiền chat trên Face Book. Lúc nào vào Face Book cũng thấy đèn chúng sáng, hầu như chúng chỉ buông ra lúc ngủ! Không biết có bao nhiêu gặp gỡ thật sự ngoài những giây phút gặp nhau trên mạng, vào xem thấy đứa nào cũng có đến 400, 500 friends, ngoài bạn bè "thật sự" của chúng. Sống ở Mỹ, Úc, mấy đứa cháu thật tự nhiên khi khai thông tin "In relationship with ..." và đưa hình chụp chung với bạn trai, bạn gái lên trang. Một người bạn hỏi: "Không sợ Daddy biết hả?" Trả lời: "Ổng cũng có Face Book mà!"
Tôi cũng bắt đầu có Face Book. Ban đầu là gia đình, bạn bè là "Friends" của mình để chia xẻ những thông tin, hình ảnh. Các em tôi rất hoan nghênh việc tôi có Face Book và blog. Một em trai nói : "Ngày xưa cả nhà dành nhau đọc truyện chị viết, nay thì khỏi dành. Cứ thấy chị đưa vào Wall là xem được". Cô em dâu của tôi nói: "Em cho các bạn em đường link Face book của chị , họ thích lắm và hỏi em có phải chị là người Huế, vì hình ảnh chị đưa vào đẹp, cách viết rất .. Huế". Một người bạn cũ thì viết "Trang Face Book của em đẹp quá, đầy đủ Cầm - Kỳ - Thi - Họa".
Lần gặp nhau trong một buổi tiệc sinh nhật, chồng một cô bạn của em tôi tự dưng nói: "Em có vào Face Book đọc các bài du ký của chị. Hay lắm"... Sau đó là bạn của các em tôi, con và cháu tôi í ới làm quen. Bài thơ viết cho con trai ngày đi hỏi vợ được các bạn của con vào đọc nhiều. Một số lời bàn qua trang của con dâu tôi: "Bạn có một bà mẹ chồng rất tuyệt!" Con trai thì thủ thỉ: "Sao tự nhiên mẹ .. làm thơ, hay vậy? Con đọc .. thấy muốn khóc."
Lần gặp nhau trong một buổi tiệc sinh nhật, chồng một cô bạn của em tôi tự dưng nói: "Em có vào Face Book đọc các bài du ký của chị. Hay lắm"... Sau đó là bạn của các em tôi, con và cháu tôi í ới làm quen. Bài thơ viết cho con trai ngày đi hỏi vợ được các bạn của con vào đọc nhiều. Một số lời bàn qua trang của con dâu tôi: "Bạn có một bà mẹ chồng rất tuyệt!" Con trai thì thủ thỉ: "Sao tự nhiên mẹ .. làm thơ, hay vậy? Con đọc .. thấy muốn khóc."
Thấy hay hay, tôi nồng nhiệt rủ một số bạn cũ tham gia Face Book cho vui, một người bạn của tôi nói "Mình sợ Face Book vì mức độ lan truyền của nó rộng quá. Nhiều khi vào thấy bên kia đèn sáng đang chuyện trò với nhau, ở đây mình có thể đọc được từ trang Home, nên sợ nhiều khi mình tâm sự chuyện riêng, thí dụ chuyện tình cũ .. với bạn sẽ bị lộ tẩy. Ở bên mình nhiều người mất vợ mất chồng chỉ vì Face Book!"
Một cô bạn khác: "Trời ơi, ông xã mình có Face Book! Mình cũng phải lập một trang để theo dõi ổng chứ mình đâu có gì mà viết, mà chat với ai! Vậy mà có mấy con nhỏ, thấy ổng đèn sáng là nó nhảy vào. Mình tức quá đi thôi. Kiểu này nếu không cấm ổng thì có ngày mất chồng thiệt".
Có cô chia xẻ: "Mình không dám tạo Face Book đâu, sợ ông xã mình ghen. Nội có blog rảnh viết bậy bạ với bạn bè cho vui, ổng biết cứ cằn nhằn: Bày đặt lốc liếc! Bà cũng lãng mạn dữ hén. Dẹp đi cho tui nhờ"! Tôi nói: "Khổ chưa, từng tuổi này ai mà thèm "cua" mình nữa mà mấy ổng ghen. Sợ là sợ cho mấy ổng đó. Mà mấy ổng làm vậy là ngăn cản "tài năng" đang lên của vợ! Bộ vợ chỉ biết ôm cái nồi cơm, ôm đống tả của con thôi sao?"... Thuyết phục gì đi nữa, các bạn của tôi cũng vắng bóng trên Face Book, trên blog, dù nhiều bạn viết rất hay.
Lạ một điều là những người bạn cũ thời đại học, nay về hưu, đa số ít ai muốn viết gì, chia xẻ gì với bạn bè qua Internet. Có người thú nhận "Mình có biết gì về Internet đâu, hỏi con thì con nó không chịu chỉ. Nó còn nói "Mẹ bày đặt biết mấy cái này làm gì"... Người biết thì cũng luôn bận rộn việc nhà. Tôi tiếc hùi hụi vì bạn tôi đa số là giáo viên Văn, có người đã từng đoạt những giải văn học của Thành đoàn, có người đang là giảng viên, hiệu trưởng Đại học, Trung tâm Luyện thi v.v. Họ đều viết văn giỏi, làm thơ hay. Ngày gặp lại các bạn, tôi mới biết có một bạn trai trong lớp giỏi về thiết kế đã tạo một blog multiply cho lớp, lấy tên Việt Hán Saigon. Nhạc nền là bản Thiên Thai. Lý do những năm học cuối thời sinh viên, các bạn làm văn nghệ đã dựng nên màn hoạt cảnh này. Và từ đó các bạn đều "phong" cho mình thành "tiên" hết. Và trang blog này được chúng tôi xem như là cái "động tiên". Ban đầu làm cái blog này người bạn chủ xị cũng mệt vì phải hướng dẫn các bạn mình làm thế nào để đưa bài vào blog, chèn hình v.v.. Dụ dỗ lắm cũng được vài ba người trong sĩ số 20 người, nửa lớp còn lại trừ những bạn ở nước ngoài hoặc đang đi lạc đâu đó chưa tìm được đường tìm về tổ ấm. Khi gặp lại, tôi "phát động" nhiều chương trình như "Săn ảnh đẹp cảnh tiên", chương trình du lịch Angkor v.v. Nhưng rồi blog lại đìu hiu. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên nhất là qua email, tôi rủ hết bạn này đến bạn kia sắp xếp thời gian để viết cho vui. Các bạn chỉ cười: " Thì Tâm cứ viết đi, tụi này thích đọc thôi hà!" Sau đó có bạn email nói "Có những bài đọc thích lắm mà nếu chỉ trong phạm vi lớp thôi thì cũng phí, cho mình gửi đến các bạn khác nữa nhé".
Trong số các bạn thời trung học, cũng có một cô bạn rất siêng làm "nhà" cho các bạn khác, bắt đầu rủ tôi lập blog. Tôi thấy cũng hay hay nên làm thử, ban đầu hơi mệt vì mất thì giờ nhiều, nhưng sau đó khi "nhà" đã xây xong rồi thì cứ yên tâm có gì cũng thả vào. Khi cô bạn này vào thăm "nhà " tôi, cô giật mình "Ủa, cái nhà này làm hồi nào mà xôm vậy ta?" Tôi nghĩ, nó như cái nhà riêng của mình, mình mở cửa mời khách vào chơi nếu muốn, còn khóa cửa cũng chẳng ai vào được. Thấy vui vui, tôi thông báo cho các bạn khác và rủ các bạn mỗi ngày rời cái bếp một chút thôi để viết và "tám" cho vui, mà vẫn được ở nhà không cần ra ngoài gặp gỡ. Rủ hoài, nhưng không mấy ai nghe theo lời mời mọc rủ ren của tôi, nên cuối cùng tôi .. cô đơn trong cái không gian rộng lớn của Internet này.
Thôi được, tôi nhủ thầm, các bạn "làm biếng" thì mình sẽ viết cho các bạn đọc. Mỗi người có một ý thích riêng, một nguồn vui riêng, đâu có ai giống ai! Tôi chỉ muốn khuyên các bạn của tôi ngoài đọc nhiều, rất nên viết nhiều vì đó không chỉ là một cách thư giãn của tuổi về hưu, mà còn là một trong những cách luyện chữ nghĩa, trí nhớ.
Trang web thì tôi làm đã lâu cho công việc của mình. Ngày nay hầu như công ty nào dù nhỏ cũng có một trang web riêng để khách hàng tiện truy cập, hiểu về hàng hóa dịch vụ của mình. Gặp các anh họa sĩ quen, tôi cũng xúi các anh mở trang web. Dĩ nhiên đây là một việc không đơn giản với nhiều người vì không phải ai cũng có điều kiện. Có người nghe theo tôi, nhưng sau đó cứ liên tục gọi điện: "Có trang web, lại tốn tiền đủ thứ. Quan trọng nhất là phải có người admin. Tự làm thì anh không biết làm sao cho đẹp. Lại phải luôn cập nhật thông tin. Trời ơi, mất thì giờ quá! " Tôi khuyên họ phải kiên nhẫn, từ từ tìm hiểu, học hỏi.
Hiện nay thì có nhiều trang mạng có thể làm miễn phí, có thể tận dụng dù cũng sợ chưa biết đến lúc nào thì bị sập. Cũng phải chịu thôi, cứ sẵn sàng để "dọn nhà" và hãy xem đó như những trò chơi bổ ích.
Cuối cùng ngoài trang Face Book cá nhân, tôi đã tạo thêm 2 trang cho công việc và blogs riêng để ghi chép. Nhiều yêu cầu làm bạn gửi đến, trong đó khá nhiều bạn trẻ. Tôi bớt khép kín mối quan hệ chỉ trong số người thân quen. Tôi nghĩ nếu các bạn trẻ có thích làm quen với mình thì điều đó cũng tốt, có nghĩa là họ cảm thấy những xẻ chia của mình không lạc hậu, lỗi thời, ít nhiều cũng phù hợp với suy nghĩ của họ. Vậy là càng lúc càng mở rộng. Đối với trang cá nhân thì tôi cẩn thận hơn một chút vì có một số người lạ. Phải xem qua Profile của họ để biết ít nhất họ là ai, rồi mới "accept". Khi bên kia không để lộ ra thông tin gì thì thôi, phải "Ignore". Riêng trang VN Crafts chỉ trong vòng một tuần đã có mấy trăm "friends" từ nước ngoài cũng như trong nước "like". Nhiều đường link dẫn đến những blog rất hay, hoặc những trang Face Book về mỹ thuật vô cùng hấp dẫn. Buổi tối rảnh tôi thường ngồi hàng giờ đến khuya để xem tranh trên mạng. Tôi cũng biết được nhiều Art Gallery và hội họa đương đại ở nhiều nước trên thế giới . Đường truyền cũ chậm quá, tôi nâng cấp từ ADSL lên VDSL. Rồi tăng dung lượng cho máy vi tính v.v...
Hiện nay thì có nhiều trang mạng có thể làm miễn phí, có thể tận dụng dù cũng sợ chưa biết đến lúc nào thì bị sập. Cũng phải chịu thôi, cứ sẵn sàng để "dọn nhà" và hãy xem đó như những trò chơi bổ ích.
Cuối cùng ngoài trang Face Book cá nhân, tôi đã tạo thêm 2 trang cho công việc và blogs riêng để ghi chép. Nhiều yêu cầu làm bạn gửi đến, trong đó khá nhiều bạn trẻ. Tôi bớt khép kín mối quan hệ chỉ trong số người thân quen. Tôi nghĩ nếu các bạn trẻ có thích làm quen với mình thì điều đó cũng tốt, có nghĩa là họ cảm thấy những xẻ chia của mình không lạc hậu, lỗi thời, ít nhiều cũng phù hợp với suy nghĩ của họ. Vậy là càng lúc càng mở rộng. Đối với trang cá nhân thì tôi cẩn thận hơn một chút vì có một số người lạ. Phải xem qua Profile của họ để biết ít nhất họ là ai, rồi mới "accept". Khi bên kia không để lộ ra thông tin gì thì thôi, phải "Ignore". Riêng trang VN Crafts chỉ trong vòng một tuần đã có mấy trăm "friends" từ nước ngoài cũng như trong nước "like". Nhiều đường link dẫn đến những blog rất hay, hoặc những trang Face Book về mỹ thuật vô cùng hấp dẫn. Buổi tối rảnh tôi thường ngồi hàng giờ đến khuya để xem tranh trên mạng. Tôi cũng biết được nhiều Art Gallery và hội họa đương đại ở nhiều nước trên thế giới . Đường truyền cũ chậm quá, tôi nâng cấp từ ADSL lên VDSL. Rồi tăng dung lượng cho máy vi tính v.v...
Những tiện ích đem lại từ Internet rất nhiều, từ thư điện tử, truy tìm
dữ liệu, bán hàng qua mạng v.v. ngày nay thì ai cũng biết. Những chuyện
trò trên mạng ngày càng phổ biến, tiện lợi. Làm việc giữa 2 người hay
một nhóm người qua Skype thật thuận tiện, nhanh chóng. Có những trang
mạng truy tìm thật tuyệt. Một cô bạn cũ tìm thấy tôi qua google, theo
một thông tin cũ từ 10 năm trước. Một họa sĩ gặp lại tôi cũng qua google
nhờ bài thơ tôi viết cảm hứng từ bức tranh của anh. Gặp lại nhiều bạn
cũ, quen thêm bạn mới, tôi bỗng muốn viết và đọc nhiều hơn, và càng lúc
càng thấy khó mà thiếu được những thói quen phải lướt qua những địa chỉ
email, web, blogs mỗi ngày.
Thời hiện đại, rõ ràng có nhiều công cụ tiện ích phục vụ con người. Biết sử dụng thì nó tốt, không thì cũng có cái không tốt. Bạn cần phải biết lựa chọn và tận dụng cái hay của nó. Với Internet, trong phạm vi tôi đang nói đến, cái tốt là con người gần gũi với nhau hơn từ xa, thông tin luôn được cập nhật, kiến thức gia tăng, giúp cho con người phát triển kỹ năng "đọc, viết và trò chuyện", chia sẻ vui buồn dễ dàng hơn. Ngày xưa chỉ biết gửi thư qua bưu điện, thư có đi lạc cũng ráng mà chịu. Gọi điện thoại qua Mỹ thì tốn tiền, cũng tiếc. Đến lúc bắt đầu dấn thân vào công việc kinh doanh càng thấy hiệu quả của Internet. Đôi khi lấy được một đơn hàng chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ chịu khó ngồi trước máy, vào Skype để viết hoặc trực tiếp nói chuyện. Lại thêm webcam để có thể xem mẫu hàng như thế nào. Một cô khách hàng người Anh sau khi thỏa thuận xong xuôi đơn hàng mới một cách nhanh chóng, sung sướng viết: "Đôi khi tôi tự hỏi nếu không có Internet thì sao nhỉ?" Tôi trả lời: "Thì viết thư gửi qua bưu điện, chờ 1 tháng sau nhận hồi âm, trả lời rồi lại chờ..." - "Kinh khủng, vậy thì khách hàng cũng mất theo luôn!" Cô nói thêm: "Tâm à, nếu sau này tôi ngưng không làm công việc này nữa, thì tôi vẫn muốn giữ liên lạc với cô. Chúng ta là bạn mãi mãi." Một cô gái trẻ khác viết: " Chị ơi, em nói hoài với ông xã, em mê nghề này, và nếu em có chọn nó làm business chính của em thì chị chính là người em muốn học hỏi". Đó là những khách hàng tôi thường xuyên gặp trên Net, đôi khi chỉ để trò chuyện ngoài công việc, như những người bạn.
Hôm nay tôi cũng mới vào Skype nói chuyện với cô bạn ở Úc. Đang nói thì một khách hàng mới gửi tin: "Có thể gọi điện thoại cho cô được không? Tôi là Richard X"... Sau đó là hàng loạt thông tin, con số anh ta gửi vào tin nhắn. Tôi vừa làm việc vừa nói chuyện với H. Bạn tôi bảo: "Thôi, làm việc đi, không khéo lộn tùm lum". Lúc đó lại thấy ánh đèn sáng lên từ phía nhiều người khách hàng khác từ Srilanka, Đức, Úc và Hà Nội.
Thời hiện đại, rõ ràng có nhiều công cụ tiện ích phục vụ con người. Biết sử dụng thì nó tốt, không thì cũng có cái không tốt. Bạn cần phải biết lựa chọn và tận dụng cái hay của nó. Với Internet, trong phạm vi tôi đang nói đến, cái tốt là con người gần gũi với nhau hơn từ xa, thông tin luôn được cập nhật, kiến thức gia tăng, giúp cho con người phát triển kỹ năng "đọc, viết và trò chuyện", chia sẻ vui buồn dễ dàng hơn. Ngày xưa chỉ biết gửi thư qua bưu điện, thư có đi lạc cũng ráng mà chịu. Gọi điện thoại qua Mỹ thì tốn tiền, cũng tiếc. Đến lúc bắt đầu dấn thân vào công việc kinh doanh càng thấy hiệu quả của Internet. Đôi khi lấy được một đơn hàng chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ chịu khó ngồi trước máy, vào Skype để viết hoặc trực tiếp nói chuyện. Lại thêm webcam để có thể xem mẫu hàng như thế nào. Một cô khách hàng người Anh sau khi thỏa thuận xong xuôi đơn hàng mới một cách nhanh chóng, sung sướng viết: "Đôi khi tôi tự hỏi nếu không có Internet thì sao nhỉ?" Tôi trả lời: "Thì viết thư gửi qua bưu điện, chờ 1 tháng sau nhận hồi âm, trả lời rồi lại chờ..." - "Kinh khủng, vậy thì khách hàng cũng mất theo luôn!" Cô nói thêm: "Tâm à, nếu sau này tôi ngưng không làm công việc này nữa, thì tôi vẫn muốn giữ liên lạc với cô. Chúng ta là bạn mãi mãi." Một cô gái trẻ khác viết: " Chị ơi, em nói hoài với ông xã, em mê nghề này, và nếu em có chọn nó làm business chính của em thì chị chính là người em muốn học hỏi". Đó là những khách hàng tôi thường xuyên gặp trên Net, đôi khi chỉ để trò chuyện ngoài công việc, như những người bạn.
Hôm nay tôi cũng mới vào Skype nói chuyện với cô bạn ở Úc. Đang nói thì một khách hàng mới gửi tin: "Có thể gọi điện thoại cho cô được không? Tôi là Richard X"... Sau đó là hàng loạt thông tin, con số anh ta gửi vào tin nhắn. Tôi vừa làm việc vừa nói chuyện với H. Bạn tôi bảo: "Thôi, làm việc đi, không khéo lộn tùm lum". Lúc đó lại thấy ánh đèn sáng lên từ phía nhiều người khách hàng khác từ Srilanka, Đức, Úc và Hà Nội.
Có hôm đã khuya, thấy đèn Skype của tôi còn sáng, một người bạn lớn tuổi nhắn: "Sao giờ này em chưa ngủ? Đi ngủ đi, khuya rồi!" ... Cảm thấy thật gần gũi, như anh đang ở đâu quanh đây thôi, dù khoảng cách thực tế rất xa, nửa vòng trái đất. Cái cảm giác ấm áp khi gặp lại bạn trên net đã theo tôi khi đi xa nhà. Ở bất kỳ nơi nào, từ những ngày lạnh giá ở Đức nằm trên vùng núi tuyết, hay lạc lõng ở Thụy Sỹ, cả những ngày mưa dầm ghé Huế ... cứ có dịp vào Internet là gặp, không thì cũng vài dòng tâm sự qua email, cũng làm mình dịu đi cảm giác cô đơn khi phải xa nhà.
Và tôi muốn nói lời cảm ơn Internet.
# Lời Cảm Ơn Internet — Cựu HSNTHQN 22.03.2012 08:01
Trả lờiXóaVới tấm lòng chân thành nhắn nhủ ,bạn bè ghi nhận một cách thật trìu mến Tâm à.Lý do các bạn không đến được intenet có thể như Tâm đã đề cập ở trên và mình cũng bị hạn chế nên giống "thiếu nữ Hồi giáo" hi hi...BT không phải là tên của mình đâu,ở bài viết Đọc thơ trong ký ức của anh Hồ Ngạc Ngữ bên Cường Để mình gởi lời bàn -BT-lâu rồi.Cảm ơn Trời Phật,cảm ơn Intenet cho mọi người đến với nhau bằng tấm lòng chân thật,tràn ngập yêu thương.BT.
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Hà Xưa 22.03.2012 10:41
Tâm ơi,cái ích lợi của internet thì khỏi nói rồi, kéo cả thế giới gần nhau (dù là đôi khi làm vợ chồng hơi xa nhau một chút vì ham online :lol:)nhưng cứ nghĩ không có internet xem mọi thứ giờ này thế nào?
# Gửi Hà... — Ngô Đình Hải 22.03.2012 15:03
Không có internet thì Hà mới là Hà..Xưa!
Mới có những lá thư chờ cả tuần mới được đọc ! Mới thấy ông đưa thư là " khách quý " , mới thấy khó "nói xạo" hơn, mới thấy .....nhiều thứ lắm NĐH nhớ hỗng hết , nhất là sẽ còn được thấy mình "ngây ngô" hoài ( hihihi ) . Nhưng rốt cuộc vẫn phải cám ơn internet như D.Tâm nói , nó làm con người xích lại gần nhau nhanh chóng hơn và xa nhau...dễ dàng hơn !!!!
# RE: Gửi Hà... — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 18:41
Anh Hải ui, ở đây DT mới viết về chuyện "xích lại" thôi, còn chuyện Internet làm cho xa nhau thì trên báo chí nói quá nhiều rồi. Thí dụ, ai biểu các ông ngồi ôm miết cái máy vi tính làm chi? Có ông viện cớ là làm việc. Vợ hỏi: Làm việc gì nửa đêm? Cho thám tử dò la, bẻ khóa các trang của ổng thì mới hết đường chối cãi, hóa ra toàn là chat với "bồ nhí". Hoặc không "đại họa" như vậy thì có ông ghiền Game. Vợ giao đi đón con thì rủ thằng con chui vô tiệm Net cha chơi phần cha con chơi phần con. DT cũng biết có bà vợ tức quá nhảy vô chơi Game luôn. Rốt cuộc .. 2 vợ chồng chơi với nhau, khỏi nấu cơm đón con gì hết! Cái đó là tai họa :sad:
DT có viết trong bài đó: "Biết sử dụng thì nó tốt, không thì cũng có cái không tốt. Bạn cần phải biết lựa chọn và tận dụng cái hay của nó"... Hay như thế nào, tùy mỗi người!
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 10:51
Bạn Cựu HSNTHQN thân mến ơi! Lại một lần nữa mình "mừng hụt" vì "túm" được tên bạn tưởng là BT. Mình vừa mới thông báo với LH, TB, là mới "phát hiện" tên bạn là BT.. Xem kỹ hình lớp 9-1, thấy có ai tên tương tự là mình cho vào "danh sách đen" :P .. rốt cuộc lại không phải. Con đường truy tìm "thiếu nữ Hồi giáo" lại tiếp tục. Không biết mình nhờ Sherlock Homes hay phải nhờ .. INTERPOL mới tìm ra bạn đây :oops:
Thôi mà cũng không sao, miễn lúc nào vào nthqn gặp bạn là mình vui rồi. Không nhất thiết bạn phải viết văn, làm thơ nếu bạn không có thời gian, bạn chỉ cần lướt dáng ngọc tay ngà của bạn qua các comment của bất kỳ bài viết nào trên trang nhà, mình cũng thấy thật là ấm áp.
Về Lời Cảm Ơn Internet, mình nói chưa hết ý đâu. Bạn đã kết dùm mình rồi "Cảm ơn Trời Phật, cảm ơn Intenet cho mọi người đến với nhau bằng tấm lòng chân thật, tràn ngập yêu thương"... ( cho dù qua Internet, có nhiều cái cũng "xạo" lắm đó bạn, phải "cảnh giác" đó nghen! :-) Thương mến, DT
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 11:03
Đúng vậy đó Hà xưa ơi, giờ này mà không có Internet thì .. tụi mình buồn hiu, có đâu mà tâm sự, trao đổi, thậm chí .. cãi nhau nhiều hơn lúc chưa có Internet :P ... nhưng mà rất vui phải không?
Hà có nhớ lúc tụi mình bắt đầu có email, rủ xóm nhà lá tham gia để tám, rốt cuộc hình như chỉ có mấy mạng là siêng viết, tức mình dọa sẽ "skip" những ai không trả lời, các bạn kia nhao nhao lên "Đừng skip em tội nghiệp!".. Thấy "tội", email nào cũng phải gửi, rồi các bạn vẫn "lặn". Tức thật, nhưng mà .. thương, vì người thì lo săn sóc mẹ già, người thì bận trồng rau sạch ... Chuyện Internet thì còn dài, mình chỉ viết một vài khía cạnh nào đó thôi. Thank iu Hà đã đọc nghen.
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — 5LĐ 22.03.2012 12:08
Trả lờiXóaTui không hoàn toàn đồng ý với chị Tâm. "Nhờ" internet mà bà xã hăm li dị hoài :lol:
5LĐ
# RE: RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 18:44
Anh Năm ơi, anh phải xem lại vì sao bà xã hăm ly dị khi anh chỉ mê có mỗi cái Net?
Anh có cần "tư vấn" không? Anh nói nhỏ cho DT nghe đi, sẽ nghiên cứu coi cái nào là nguyên nhân, đừng đổ oan cho Internet, tội nghiệp lắm đó :sad:
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — 5LĐ 23.03.2012 10:10
Cám ơn chị Tâm.
Chắc là còn nhiều lí do khác, nhưng internet không biết nói nên mình đổ thừa cho nó hết cho khỏe, khỏi ai thắc mắc :lol:
5LĐ
# Lời cám ơn Internet — Hoàng LH 22.03.2012 12:40
Tâm à , hồi xưa tuị mình liên lạc nhau qua thư từ ,Tâm siêng viết thư còn ta thì chỉ siêng đâu được mấy thư đầu, sau đó chỉ thích ngồi chờ...thư(sung) rụng; bởi vậy lạc bạn bè đến cả hơn 10 năm (tình cũ).May là bây giờ có internet rong chơi bất kể giờ giấc ,bạn bè gần xa gì cũng gom vào chung một " xóm nhà lá", tán gẫu suốt ngày ,qúa đã!
Nè ,cô nàng CHSNTH ơi , kỳ này H về có nhắn gì với các bạn cũ không? Nhắn lè lẹ đi nghen (vào internet thôi chớ đi đâu xa) vali... sắp đầy rồi đó!
# RE: Lời cám ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 19:12
LH thương, ừ mình nhớ hồi đó mình cũng siêng viết thư lắm ( nhớ lại thấy .. mỏi tay muốn chết! ).. Gửi đi rồi chờ dài cổ chẳng thấy hồi âm, riết rồi cũng chán, khỏi viết luôn, vì vậy mới lạc đời nhau :sad: Lúc H có được email của mình, vừa thấy "Hello, lưu xá Trinh vương - Lê Quý Đôn đây"... Trời ơi, muốn xỉu luôn vì cảm động... bủn rủn chân tay, ở đâu ra vậy nè trời? Sau đó là điện thoại, YM, Skype ... và kế tới là bên nhau "dìa quê" :-)
Vậy Cảm ơn Internet là đúng rồi còn gì nữa!
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Hồ Ngạc Ngữ 22.03.2012 15:25
Ngoài việc truy cập mạng, gửi bài, viết và đọc email bằng di động, mình chưa sử dụng được internet qua máy vi tính.
Internet rất có lợi như DT đã nói, có thể truy cập để tìm hiểu những vấn đề cần biết và làm mọi người quen biết dễ dàng hơn.Nhưng mặt tác hại của nó cũng không nhỏ, đối với những người mất sức đề kháng với cái xấu, nghiện những trò chơi ảo...
Phương tiện cũng chỉ là phương tiện, vấn đề chính vẫn là người sử dụng nó vào mục đích gì.
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 18:57
Anh Ngữ mến, DT có viết một câu trong bài "Biết sử dụng thì nó tốt, không thì cũng có cái không tốt. Bạn cần phải biết lựa chọn và tận dụng cái hay của nó". Nay có anh thêm "Phương tiện cũng chỉ là phương tiện, vấn đề chính vẫn là người sử dụng nó vào mục đích gì". Cảm ơn anh.
Riêng về Game, trò chơi ảo, trò nào cũng có cái tốt cái xấu. Nhiều người lợi dụng nó để kiếm tiền, bất kể tác hại. Không có Game thì cũng có những casino, những quán bar, discotheque, quán nhậu, hoặc những nơi .. đèn mờ. Tuy nhiên không phải ai đến những nơi này đều hư hỏng cả. Đó chỉ là những trò, nơi chốn giải trí. Khi xã hội tự do quá hoặc có nhiều cái xấu quá, mỗi gia đình phải tự quản lý giáo dục con cái mình. Không thì tự mỗi con người cần có đủ bản lĩnh để biết được cái nào tốt cái nào xấu. Cuộc đời luôn nhiều cạm bẫy mà anh!
# Lời Cảm Ơn Internet-Gởi Hoàng Lệ Hồng — Cựu HSNTHQN 22.03.2012 17:58
Tâm ơi,cho mình ké một tí nha.LH về kỳ này ngoài Quy Nhơn còn đi đâu nữa không?Đã đi Vịnh Hạ Long Hòn Gai chưa?Nếu chưa thì nên rủ Tâm cùng đi,rất đẹp.Việt Nam theo mình nơi này đẹp nhất đó,Tâm mà đi sẽ được xem nhiều ảnh đẹp.À nghe LH nhắc đên Diệu Huấn và Huệ,hiện LH có liên lạc hai bạn đó không?Diệu Huấn mình thấy ảnh trên trang nhà.Thôi nhé mình chuẩn bị cơm cho bà.Chúc các bạn thượng lộ bình an.Thương mến.
# RE: Lời Cảm Ơn Internet-Gởi Hoàng Lệ Hồng — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 19:00
Bạn ơi, mình chưa đi Vịnh Hạ Long, Hòn Gai nhưng hình như LH đi rồi. Lần này các bạn còn rủ ren đi Hội An, Huế, Đà Lạt, Komtum, Ban Mê Thuột ... nhưng than ôi, mình chỉ có thể đi khoảng 1 tuần trở lại thôi. :sad:
# GỬI NGUYỄN DIỆU TÂM — Trần Dzạ Lữ 22.03.2012 20:42
Trả lờiXóaCảm ơn và chia sẻ với em về bài viết.Lời cảm ơn Internet.Có vậy,thế giới bây giờ
nằm trong tay ta và con người chì tích tắc
là nhận biết ,gần gủi ,thân quen nhau như từ kiếp nào...có vậy,cách đây hai năm anh
như một người mù trong đêm tối chợt bừng sáng khi gặp lại bạn bè,người quen thất
lạc đã mấy mươi năm.Rồi thân quen với Tâm,
các bạn bên nthqn để thêm lực trong việc
viết lách...Internet vô cùng tiện ích
Nhưng anh vẫn nhớ những lá thư xưa thơm
tho cùng nét chữ người gửi cho mình và
những phút giây chờ đợi người đưa thư.Nhất là nỗi bồn chồn mong ngóng những lá thư tình.Đẹp làm sao!
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 22.03.2012 21:24
Anh Lữ mến, anh nói rất đúng. Những lá thư xưa bao giờ cũng thơm tho, chữ viết bằng mực tím hay xanh đen hoặc ngay cả bút nguyên tử cũng làm cho mình xúc động hơn bức thư đánh máy hay email đánh vi tính phải không anh? Sự tiện ích lắm khi làm cho con người ta lười biếng. Nhưng với em thì chỉ dùng vi tính khi email, còn cũng có lúc viết tay nếu thư gửi bằng bưu điện. Nhưng nay thì không viết thư tay dài như ngày xưa có khi viết đến .. 4, 5 trang!
# GỬI NGUYỄN DIỆU TÂM — Trần Dzạ Lữ 22.03.2012 21:56
Rất đồng ý với Tâm: Thư viết tay bao giờ cũng dễ khiến mình xúc động hơn thư đánh máy hay email đánh vi tính.Thỉnh thoảng cũng nên viết thư tay gửi qua bưu điện để có những phút giây mong ngóng, bồn chồn thật dễ thương.Để nhớ lại thời mới lớn"Thư viết rồi mà không dám trao tay",phải không Tâm ?
# Cám ơn Internet — Hoàng LH 23.03.2012 04:16
Bạn CHSNTH ơi , Huệ thì mình không biết cô ta đâu nữa , còn DH thì đã mất rồi- H chỉ mới biết được trong một dịp tình cờ nói chuyện với bạn cũ thôi .Thật buồn! - DH & Huệ là 2 cô bạn đã nhiều lần "cứu bồ" cho H giờ Nữ công lúc đó nên H cứ nhớ mãi vì H rất vụng về mấy cái mục thuê thùa may vá ( đan thì khá hơn ) Hồi đó bạn có ngồi gần 2 bạn này không- hình như sau đó 2 bạn này đi ban A- ,bạn còn nhớ ai ngày xưa trong lớp nữa không, nhắc đi kỳ này về H thử làm "thám tử" tìm dùm cho .Thân
Tâm à, bửa hôm đang nói chuyện với Tâm , thấy Tâm bận rộn trả lời thư khách qúa nên ta rút lui , ai dè nàng lại đang chat với anh chàng Quảng Đông nào đó. Hừm, lần sau ông Tàu đó phải đứng xếp hàng ... sau Hoàng cô nương đó nghe!
# Cám ơn Intenet-gởi Diệu Tâm -Lệ Hồng. — Cựu HSNTHQN 23.03.2012 08:54
Diệu Tâm, chuyến này có 7 ngày thì không đi được Vịnh rồi ,ở Hòn Gai mỗi ngày nhỉn ra bể thích lắm,cảnh thiên nhiên hiền hòa,đẹp,thơ mộng không một bức tranh nào thể hiện được cái hồn cũng như không gian vô cùng...của nó.Mình đã ra đó hai lần và còn muốn ra nữa.Thôi Tâm du hành cùng các bạn ở miền trong cho vui nha.Thương mến.
Lệ Hồng ơi,Huệ học ban A còn DH cùng mình theo lên 12AB thật rất thương tiếc bạn .Mình muốn biết thông tin nhiều bạn lắm ,lần này LH đi thu thập được gì về viết và gởi lên trang nhà nha.Trước mình thân với Như Trang[ba là chánh án tỉnh] mình muốn biết bạn ấy hiện nay thế nào,ở đâu.Giúp mình nha,cảm ơn nhiều lắm bạn thương mến nờ.Đi nhớ bảo toàn sức khỏe.
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 24.03.2012 16:20
Các bạn LH, Cựu HSNTHQN, mình vừa xem lại bức ảnh lớp 9-1, thấy bạn Như Trang ngồi bàn thứ hai, góc trái. Không biết Trang đang ở đâu, chỉ mong sao Như Trang có dịp lang thang vào đây gặp tụi mình thôi. Ba NT là Chánh án tỉnh, chắc ba mình biết vì hồi đó mấy ông hay chơi mạt chược với nhau. Cả dãy các Ty trước mặt Ty Ngân khố như Ty Thuế Vụ, Ty Bưu Điện v.v. các bác đều quen rất thân với ba mình. À nói đến Ty Bưu Điện lại nhớ đến Hoàng Oanh cùng học năm đệ nhị cấp ban C với tụi mình đó LH, cũng không biết bây giờ ở đâu. Riêng lớp 9-1, có Huỳnh Thị Sương, bạn nhớ không, hỏi LH là biết liền. Mình cũng đã gặp lại Sương ở Sydney cùng với LH. Mình cũng nhớ Thanh Thủy, Xuân Miên, Huyền Đan, Xuân Đài, Cẩm Thạch v.v. Từ Nhơn có gặp lại năm ĐH và học chung sau 1975. Thanh Bình cũng mới tìm lại được rồi.
Lúc đó tụi mình đã rất buồn vì Mỹ Liên mất, sau này là Diệu Huấn. Các bạn ấy đã bay về trời cả rồi!
Một trời thương nhớ các bạn của tôi...
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Ngô Thanh Vân 25.03.2012 22:51
Trả lờiXóaChị Diệu Tâm mến,
Có Internet một mình không còn thấy buồn hiu. Có Internet khoảng xa tình thân chỉ còn vài gang tay vì không thể ngắn hơn được. Có internet chỉ cần thấy ba chấm tròn sáng trên yahoo messenger là cả nhà cùng đoàn tụ. V thấy mình thật may mắn khi được sống trong thời đại internet, chị Tâm ơi! :-)
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 25.03.2012 23:35
Vân ơi, cảm ơn em đã chia xẻ. Ở nhà chị thường gọi đó là những cuộc "họp tổ dân phố". Sáng Chủ nhật khoảng 8 g thường phải bật sẵn Skype. Chị em, dì cậu, con, cháu .. í ới gọi nhau dù giờ giấc cách nhau từ 4 đến 12 tiếng đồng hồ cũng thành một. Thêm webcam nữa là bên kia làm gì, ăn cái gì bên này cũng nhìn thấy. Có khi các em mấy năm không về, cứ gặp nhau thế này cũng đỡ nhớ thương. Vậy làm sao mà không cảm ơn Internet phải không Vân?
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Đào Thanh Hòa 27.03.2012 16:58
Chị Diệu Tâm thương quí! Những gì em muốn nói, chị đã nói hết rồi; những gì em tìm thấy và cảm nhận về internet chị cũng đã trình bày quá rõ ràng và thật sâu sắc...
Cảm ơn chị, một người bạn lớn em đã gặp được hôm nay cũng nhờ lên mạng.
Đối với em, Net như là cây phất trần đầy phép thuật, gõ một cái tất cả hiện ra vui có, buồn có và dường như tinh thông hết thảy mọi điều. Nơi em có thể trở thành "nhà thơ", "nhà văn", "phóng dziên" những danh hiệu tuy ảo nhưng lại khiến em hạnh phúc với bạn bè.
Em bây giờ đang là học trò già chăm chỉ học được bao điều qua internet. Em khoái đọc và nghiền ngẫm những bài viết của chị
# RE: Lời Cảm Ơn Internet — Nguyễn Diệu Tâm 27.03.2012 18:06
Hòa thân mến, cảm ơn Hòa rất nhiều vì đã đọc những tâm sự của chị. Thật ra chị không nghĩ rằng mình đang viết văn hay làm thơ, chị chỉ muốn nói lên những điều chị suy nghĩ, cảm nhận về cuộc đời này. Ngày trước khi chưa có Internet, chị cũng viết, viết rồi để đó mà thôi vì chép tay lại, gửi bưu điện cho ai đó thì ngán lắm! Từ khi có Internet, bắt đầu có email để gửi đi cho bạn bè những suy nghĩ của mình đã là hạnh phúc rồi. Khi có các trang web, mạng xã hội, blog .. chị cũng không quan tâm lắm đâu, vì nghĩ chỉ là "người lạ". Thế rồi ở đây chị đã tìm thấy được sân trường thời con gái của mình, có bạn bè, có các em, dần dần lạ thành quen, thật hạnh phúc khi được chia xẻ cùng nhau những vui buồn.
Vậy thì chị em mình cứ việc tận dụng Internet để tiếp tục là "nhà thơ", "nhà văn", "phóng viên", "nhiếp ảnh gia" ( ảo ) đi Hòa nhé.
Nếu không có gì trục trặc, tuần sau thì mấy chị em mình có thể gặp nhau rồi. Tha hồ mà nói nha!