Thứ năm, 01 Tháng 3 2012 20:22
Một dáng núi, một dòng sông, đồng cỏ
Vẫn gọi thầm những bước chân đi
Đi để thấy những chân trời mở ngõ
Giữa mông mênh lại gọi những chân trời
Một tiếng hát, một nụ cười, ánh mắt
Cũng ngọt ngào những hương vị quê hương
Em nhặt giữ vào tấm lòng chân thật
Sợ ngày mai tan tác giữa gió sương
Nhưng anh hiểu có điều em chôn chặt
Khi một mình đối diện nỗi đau thương
Đối diện với những gì vuột mất
Thả gió bay theo tiếng gọi vô thường
Em đã sống như một người hằng sống
Như cội cây giữa bão tuyết mùa Đông
Để vẽ lại cho đời niềm hy vọng
Dẫu mong manh như chiếc lá cuối cùng
Hồ Ngạc Ngữ
01.03.2012
http://www.nthqn.org/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét