Đã một năm trôi qua, cuối mùa trăng
tháng hai âm lịch năm nay, nhóm Hiểu & Thương lại lên đường đi Campuchia.
Khác với năm ngoái đoàn chúng tôi đã đến 4 điểm là Bung Prolich huyện Mean
Chey, xóm nghèo Chba Om Pau cầu Sài Gòn, hyện S’Ang tỉnh Kandal, Pim so, làng
Cay Đắng Kampong Chhnang, Bến Ván …thì lần này chỉ tập trung Bến Ván mà thôi,
do nơi đây đang khẩn trương hoàn thành công trình xây dựng chùa và lớp học tình
thương.
Bình minh trên Bến Ván. Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm |
Cuối tháng 4 năm ngoái, sau khi đến phát
quà, thị sát các điểm chùa và lớp học từ thiện, ngoài một số đóng góp của đoàn
và các mạnh thường quân, nhóm chúng tôi nhận thấy Bến Ván là nơi còn nghèo nhất,
cần giúp đỡ nhiều hơn, nhất là lớp học cũng đông hơn, và các cháu ở đây rất
ngoan ngoãn lễ phép, kết quả của giáo dục. Thêm vào đó, dân cư ở đây cũng đông
hơn – khoảng 200 hộ gia đình đang sống trên các nhà bè, thuyền xuồng ven bờ
sông, thiếu thốn đủ mọi bề, và nhà nào con cái cũng đông. Đã mấy đời từ ông bà
đến cha mẹ, con cháu, họ sống lang thang trên sông nước, không có tiền, không
có giấy tờ, lý lịch rõ ràng, các cháu không được đi học, không được hòa mình
vào cộng đồng người Campuchia học hành, làm việc, bầu cử … Đã vậy chúng tôi còn
nghe tin phần đất nơi ngôi chùa và lớp học tình thương lại là đất thuê nay đã đến
hạn, nếu bị lấy lại thì chùa và lớp học sẽ ở đâu, sẽ ra sao? Sư Minh Trung từng
có ý định trở về chùa trên núi Tà Lơn, như đã từng tu hành ở đó trước khi xuống
núi. Như vậy, lớp học sẽ có thể không còn tồn tại, không có ai thay thế để dạy
dỗ các em.
Điều may mắn trước tiên là có một Phật tử
ở Campuchia đã cúng dường một miếng đất gần phía sau đất thuê cũ. Sư Minh Trung
có ý muốn sẽ xây dựng chùa và lớp học mới trên miếng đất ấy để có thể tiếp tục
tu hành và giữ lớp học tại đây. Khó khăn còn lại là chuyện kinh phí.
Lớp học tình thương ở Bến Ván và chiếc cầu nối liền với An Hòa Tự. |
Còn nhớ lúc chia tay vào năm trước chúng
tôi cũng đã bàn bạc với nhau về chuyện xây dựng nơi mới. Nhìn thấy ngôi chùa cũ
ọp ẹp, che chắn tạm mái tranh, những tấm ván mục nát, tôi đã nói với các bạn
“đây là ngôi chùa nghèo nhất mà mình nhìn thấy trong đời”. Vào chính điện lễ Phật
mà muốn rơi nước mắt. Nhưng tôi tin là nơi đâu Phật cũng đến! Ở nơi xa xôi hẻo
lánh, thiếu thốn điện nước này, tôi đã thấy một bàn thờ Phật trong góc nhỏ của
lớp học tình thương, đã thấy bàn thờ Phật giữa ngôi nhà lợp tôn và ván ép ọp ẹp
bên sông, nhưng lạ, chỗ ăn ở sinh sống nào dù có nghèo nàn thiếu thốn đến mấy
thì bàn thờ Phật vẫn đủ trang nghiêm để người Phật tử quỳ lạy nguyện cầu. Bàn
thờ trải tạm tấm nylon cũ rách, hay miếng vải mong manh trên một cái bàn gỗ cũ
gãy chân nào đó của ai đã bỏ đi, rồi chỉ một tấm hình đức Phật Thích Ca đặt vị
trí chính giữa, hai bên cũng có hai ngọn đèn dầu, một bình hoa vải cũ, có thờ
Phật trong nhà là nhà ai cũng ấm cúng, cho dù nghèo và khổ đến đâu đi nữa.
An Hòa Tự. |
Rồi đến cái lớp học tình thương trước
đây cũng lợp tạm bợ mái tôn, tre nứa, ván ép cũ kỹ. Cầu thang nối bằng những ống
tre ngắn có dài có, từ dưới đất lên sàn cao chừng 2 – 3 m. Trong lớp có khoảng vài
chục cái bàn học cũ, ngồi chen chúc chừng 70 cháu, sau đó tăng lên 100 cháu.
Các cháu từ 3 tuổi đến 10 tuổi, ngồi chung với nhau, và sư thầy sẽ tùy theo
trình độ từng cháu mà dạy từ lớp 1 đến lớp 5. Các cháu được học chữ và tiếng
Miên, tiếng Việt, học lễ nghĩa, Phật pháp. Phía sau lớp học nơi ngăn một mảnh
ván là bếp và nhà vệ sinh. Có 2, 3 dì phụ trách cơm nước cho các cháu ăn trưa, tất
cả đều miễn phí. Kinh phí, tất nhiên do sư Trung tự lo là chính, cùng các đoàn
từ thiện thương tình mà đóng góp. Các cháu ở đây lễ phép ngoan ngoãn hơn hẳn những
vùng chúng tôi đã đi qua ở Campuchia vào năm ngoái, điều đó cho thấy công lao của
sư là rất lớn.
Phát quà cho các hộ nghèo Bến Ván. Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm |
Lúc đó, khi chia tay ra đi mà trong đoàn
lòng ai cũng bâng khuâng. Các cháu chạy theo níu tay từng người hỏi bao giờ các
ông bà cô chú trở lại. Không ai dám hứa vì sợ chúng mong chờ. Và lòng ai cũng
đau đáu khi nghĩ đến lớp học tuy rất thiếu thốn về vật chất ấy nhưng là chỗ dựa
tinh thần rất lớn cho các cháu.
Sau chuyến đi, trong đoàn chúng tôi vẫn
liên lạc với nhau để hỏi thăm: “Chuyện Bến Ván đến đâu rồi?” Kim Nga, cô trưởng
nhóm Hiểu & Thương, cứ lắc đầu: “Chưa biết nữa, bên Tiến Danh của Chung tay
vì Cộng Đồng hứa sẽ nhờ người qua thám sát, xem giấy phép xây dựng như thế nào,
thiết kế ra sao, rồi tạm tính tổng kinh phí là bao nhiêu nữa mới bắt đầu kêu gọi.”…
Sau đó lại nghe “Khó lắm, nghe nói xây dựng chùa khó lắm, có thể chỉ làm lớp học
thôi” v.v…
Đến gần cuối năm, chúng tôi mới nghe tin
chùa đã có phép xây dựng, và khởi công vào tháng 1- 2018. Kim Nga lo lắng lắm vì
sợ không hỗ trợ nổi cho nhà chùa. Tôi an ủi Nga: “Thôi thì của ít lòng nhiều, có
bao nhiêu cứ đóng góp bấy nhiêu, chứ biết sao bây giờ!”
Chánh điện cũ ở An Hòa Tự |
Tôi kể câu chuyện này cho một cô giáo cũ
đang ở Mỹ, người từng là huynh trưởng Gia đình Phật tử ở Huế thập niên 60, cô gửi
thư chúc mừng và nói: “Mừng cho các em có được phước báu xây chùa, như cô đây
mà chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó.”
Rồi tin vui lại đến. Kim Nga khoe có nhiều
mạnh thường quân tham gia chương trình. Chúng tôi dự trù chuyến đi Bến Ván sẽ
vào đầu tháng 4 - 2018. Cũng như mọi lần, tôi và Nga đều nói “Không ai đi thì …
hai đứa mình đi!”
Năm ngoái cũng vậy, tưởng chỉ có 2 đứa
lên đường cùng nhóm cô Huệ gồm các sư tỷ trên 70, cuối cùng con số tham gia là
22 người. Còn năm nay phải thuê 2 xe, một xe của Khải Nam 45 chỗ và một xe 22 chỗ ngồi, quân số tổng cộng
là 52, trong đó có nhóm của cô Huệ, nhóm các sư cô chùa Giác Nguyên ở Củ Chi cùng
nhóm H & T và một số tình nguyện viên. Trưởng đoàn từ thiện là ni sư An
Nghĩa, chị Năm của Kim Nga.
An Hòa tự cũ (phía sau) và ngôi chùa mới đang trong quá trình xây dựng. |
Ngày 9/4/2018 xe khởi hành từ 3 giờ
sáng. Đến cửa khẩu Mộc Bài làm thủ tục lúc 7 giờ sáng rồi đi thẳng Phnompenh, đến
Bến Ván khoảng 3 giờ chiều. Hơi muộn một chút do xe 45 chỗ lớn quá không chen
vào được con đường vào Bến Ván qua một cái chợ mà phải đánh một vòng xa hơn nhiều.
Một khung cảnh tấp nập đang diễn ra nơi
đây. Một số thợ đang tất bật làm việc ở khu vực chùa mới. Bên phía chùa cũ có một
khoảng sân đang tập trung khá đông dân làng và các cháu học sinh của lớp học
tình thương. Sư Trung và các cháu nhỏ ra tận xe đậu ngoài đường đón đoàn rồi
cùng giúp khuân hàng gồm gạo, mì, tập vở, sách, dụng cụ học tập, quà tặng vào.
Các chú bé lớn hơn một tí thì khuân giúp các bà các cô hành lý vào tận nhà sàn
nổi phía bờ sông, nơi đoàn chúng tôi sẽ nghỉ lại một đêm. Đường vào gập ghềnh
khó đi, gạch đá lổn nhổn đã đành mà ngay cả cây cầu ván dài gần 20 m bắc qua bờ
sông cũng ọp ẹp và nhiều lỗ hổng, sơ sẩy một chút là lọt xuống sình.
Lúc đoàn đang chuẩn bị chia hàng ra làm
150 phần quà, tôi ra sân sau nghe một nhóm dân làng đang ngồi nói chuyện. Một
người nói: “Có trường học rồi, tui cho mấy đứa con tui đến học, không biết tới
đâu nhưng gì thì cũng có cái chữ mà sống”! Một lát lại nghe người khác lặp lại
ý cũng như vậy. Ôi biết bao hy vọng của mọi người từ cái lớp học tình thương của
cái làng bên sông mang tên Bến Ván này.
Ngôi chùa mới đang trong quá trình xây dựng (nhìn từ bến nước phía sau). |
Ngôi chùa và lớp học mới tuy chưa xong
nhưng nhìn đã thấy khang trang. Công trình được xây bằng bê tông, lát gạch, có
cửa sổ, cửa cái, lan can, có 2 tầng. Diện
tích lớp học là 8 x 19 m, phần chánh điện là 12 x 20 m.
Chiều đang xuống dần. Tôi rời khu vực
chùa và lớp học để đi qua cây cầu ván đến “khách sạn” bên bờ sông. Đó là một
cái nhà sàn nổi, gió lộng tứ bề, bên trong đã trải sẵn chiếu lót khắp mặt sàn
có gối, mền cho đoàn ngả lưng. Những chiếc thuyền câu nhỏ gác mái gần đó, nằm lặng
yên giữa đám lục bình trôi. Từ đây nhìn ra ngoài mới thấy sông nước mênh mông
và những túp nhà bè lụp xụp nằm dọc theo bờ sông dài chừng hơn cây số. Đa số
nhà giống nhau, mái lợp bằng tôn cũ hoặc mái tranh, che chắn thêm bởi những tấm
tôn vụn hay nylon màu. Có nhà trồng nhiều hoa bên hông trên một cái bè. Một bà
cụ đang lom khom tưới cây. Có tiếng nước bì bõm, mấy thằng cu tí đen nhẻm đang ở
truồng tắm sông. Bên kia, một cô bé trông đỏm đáng xuống thuyền chèo chở hai cô
nhỏ hơn đi loanh quanh đâu đó. Sát bên nhà sàn, có hai vợ chồng bơi thuyền về.
Trong lúc chồng buộc dây neo thuyền vào cột, vợ bế đứa con nhỏ, một đứa bé con
lớn hơn tự leo lên nhà sàn. Tiếng gọi nhau, tiếng nồi niêu khua trong xó bếp.
Khói từ những nồi cơm chiều lan tỏa trên không. Thật là một cảnh tượng sinh động
và ấm cúng. Dù ở đâu đi nữa thì khi chiều về cũng là lúc gia đình quây quần đầm
ấm bên mâm cơm.
Phía sau nhà sàn, có 2 cái chòi để đi vệ
sinh theo kiểu…nuôi cá tra. Bên trong góc bếp chỉ có một nhà tắm nhỏ với một
thùng nước múc từ sông lên và lóng phèn dành cho mấy chục người. Hết nước thì
ra sông múc tiếp… Đây cũng là lúc chờ đợi đến phiên, rảnh rang một chút để tôi
ngồi bên ngưỡng cửa nhà sàn nhìn ra sông. Trời mau tối quá, mới đó thôi màn đêm
đã sập xuống. Mọi người mạnh ai nấy ăn trong bếp. Đoàn có người nấu cơm chay và
chùa cũng có hai cô lo phụ cơm nước. Ăn xong rồi thì tìm chỗ mà nghỉ lưng vì ai
cũng đi từ 1- 2 giờ sáng, suốt cả ngày cũng khá mệt. Tôi ngồi nán lại nói chuyện
với Loan, một cô giáo viên làm việc trong Hội người Việt tại Campuchia thường
giúp đỡ các đoàn từ Việt Nam qua mà chúng tôi đã gặp lần trước. Loan nói tiếng
Miên giỏi nên đi cùng rất tiện vì bên ngoài ít người nói được tiếng Việt hay tiếng
Anh. Lần trước, cũng tại Bến Ván này tôi được biết thông tin về người Việt tại
Campuchia hiện đang khó hội nhập vì không có giấy tờ, không có tiền để mua quốc
tịch. Nay hỏi thăm về tình hình hiện nay có gì mới mẻ thì Lan cho biết chính
quyền Việt Nam hiện đang bàn luận với bên chính phủ Campuchia về việc này, có
nhiều hy vọng hơn.
Sinh hoạt trên sông tại Bến Ván. Ảnh: Nguyễn Diệu Tâm |
Đêm đã xuống sâu hơn và cả khu Bến Ván bắt
đầu lên đèn. Trên nhà sàn nổi có vài bóng đèn điện nối dây từ bên chùa qua, còn
trên các nhà bè chung quanh cũng thấp thoáng có ánh đèn có lẽ đèn dầu hoặc đèn
măng sông. Từ bên chùa vẳng đến tiếng đọc kinh. Sau đó là có văn nghệ múa hát
do các em học sinh biểu diễn. Chùa hiện nay có một sư trẻ vừa đến dạy học vừa
giúp các em sinh hoạt nên cũng vui.
Trong đêm, những ánh đèn trên sông từ những
con thuyền, những túp nhà bè nổi trông ấm áp làm sao. Không gì vui hơn khi lần
này chúng tôi đã thấy được một số đổi thay tích cực cho Bến Ván và những con
người nghèo khổ đang sinh sống nơi đây. Có thể nói có được như hôm nay là nhờ
những tấm lòng từ tâm khắp nơi cùng sư Minh Trung và các Phật tử địa phương người
góp công kẻ góp của đã giúp dự án hoàn thành. Ngôi chùa nghèo và xóm nhỏ Bến
Ván hôm nay như cây lành đã nở hoa đơm quả ngọt và tràn đầy hy vọng cho một
ngày mai tươi sáng hơn.
Bài và hình ảnh: Nguyễn Diệu Tâm
9-11/4.2018
Xem thêm: https://www.facebook.com/ngdieutam/media_set?set=a.1771666936230395&type=3
Khanh Nguyen: Cám ơn những tấm lòng vàng. Thương quá dân VN tha hương 😢
Trả lờiXóaDieu Tam Nguyen Cảm ơn em Thuc-Khanh Nguyen đã đọc 💝
Dzung Nguyen: Bài viết sống động quá Dieu Tam Nguyen
Những hình ảnh thật đáng thương .
Dieu Tam Nguyen: Thanks bạn hiền Dzung Nguyen. Có tận mắt nhìn thấy và sống cùng họ dù chỉ một ngày mới biết nhiều hơn đó D.
Sang Nguyen: Le song chi Tam that tot dep ... mong chi duoc nhiu suc khoe de mang niem vui den nhiu nguoi ....
Dieu Tam Nguyen Cảm ơn Sang Nguyen. Chị cũng chúc em nhiều sức khỏe và hạnh phúc 💝
Đoàn Thanh Loan Dì viết hay quá, mong dì có thật nhiều sức khỏe để được thỏa sức viết, thỏa sức đi dì nhé!
Dieu Tam Nguyen Cảm ơn con, Đoàn Thanh Loan 💝
Tú Cẩm Cảm động wa cô ơi!
Kimdung Nguyen Đúng như em viết:”dù nghèo đói thiếu thốn, nhưng ban thờ Phật vẫn đủ trang nghiêm.”
Dieu-Thuy Pham Cám ơn Tâm đã tường thuật chuyển đi, bài viết hay, hình ảnh đầy đủ, ngưỡng mộ những tấm lòng vàng.
Trả lờiXóaDieu Tam Nguyen Cảm ơn Diệu Thúy nha <3
Tú Cẩm Rất tuyệt, c.Tâm à!
Dieu Tam Nguyen: Cảm ơn Tú Cẩm. Chuyến đi này tuy ngắn và "cực khổ" hơn lần trước nhưng cũng hay lắm, nhất là được lên núi Tà Lơn ☺️
Ha Tang: Hoan hô nhóm Hiểu và Thương!
Adhiṭṭhāna Chánh Quyết: Cam on Ha
Ngoc Qua Cho mình xin chia sẻ bài viết này nhé Dieu Tam Nguyen
Dieu Tam Nguyen Cảm ơn Ngoc Qua đã share 💝
Thích
· Trả lời · 1 năm