Bạn đã bao giờ trải qua một đêm trên sa mạc? Có
lẽ ai cũng từng xem qua những bộ phim hay đọc những câu chuyện của người lạc
trên sa mạc. Thật kinh hoàng khi bị lạc giữa mênh mông đất trời chỉ toàn là
nắng gió và cát, vì vậy người đi lạc trong cơn khát thường bị ảo giác có những
ốc đảo ở đâu đó rất gần, nơi sẽ có nước uống.
Có một anh bạn người Anh từng kể cho tôi nghe anh là một người thích phiêu lưu. Năm 15 tuổi anh xin phép gia đình đi nghỉ hè ở Ai Cập với lý do muốn học tiếng Ả Rập. Anh đã học kinh Koran để theo đạo Hồi, và theo một thương nhân Hy Lạp học nghề đi buôn. Khi băng qua sa mạc dài ngày, chịu không nổi nắng gió khô khốc, ăn uống kham khổ dưới thời tiết khắc nghiệt, anh đã quay trở lại và bị lạc giữa sa mạc mênh mông. Đói và khát nhiều ngày, may mắn anh gặp được người dẫn đường quay trở về thành phố. Hết tiền, anh gọi điện xin cha mẹ giúp đỡ. Mẹ anh trả lời: "Không gửi tiền nữa, mà quay về nhà ngay!" Anh bạn này vốn có máu phiêu lưu cộng thương mại, nên về sau anh ta còn đi nhiều nơi nữa để tìm kiếm các nguồn hàng hóa, nhờ vậy mà đến đâu anh ta cũng thích nghi dễ dàng, từ vùng xa xôi thiếu thốn đến nơi tiện nghi xa hoa. Nghe anh kể về những ngày lạc trên sa mạc, như một số câu chuyện tôi đã đọc trước đây, là khi lạc trên sa mạc không có lương thực nhất là nước uống chỉ chừng 3 ngày thôi là kiệt quệ, vì vậy nhiều người trong lúc vừa đói vừa khát cứ đi mãi đi mãi ... hoa cả mắt nên đã tưởng tượng có một ốc đảo phía xa kia.Và tôi, cũng từng tưởng tượng ... không biết mình sẽ ra sao nếu một ngày nào đó lạc vào sa mạc?
Ngày đến Dubai, tôi và các bạn cùng háo hức muốn nếm mùi sa mạc. Hôm ấy, chúng tôi đã được trải nghiệm một buổi chiều và bữa ăn tối khó quên. Con đường từ thành phố đi về phía sa mạc chừng một tiếng đồng hồ, băng qua hơn trăm cây số mà hai bên đường chỉ toàn là những đồi cát chập chùng, khô cằn hoang vu. Khung cảnh càng hoang vắng, đường càng dài thăm thẳm hơn. Nhất là khi chiều đang xuống, trời tối dần tối dần ... Chợt rùng mình khi nghĩ đến những ai lỡ mà lạc vào sa mạc!
Nơi tập trung lúc ấy đang có nhiều đoàn du khách cũng tò mò muốn biết sa mạc như chúng tôi.
Xe Land Cruise là loại xe đưa chúng tôi đi ra sa mạc và các tài xế như những tay đua chuyên nghiệp. Hướng dẫn viên đã dặn rằng ai yếu tim, không quen cảm giác mạnh thì không nên đi và nhất là không nên ngồi cạnh tài xế. Trong đoàn chúng tôi có 2 người không đi nhưng ở lại khách sạn thì cũng buồn nên đành gia nhập. Sơ sót cho P., cô bạn dễ bị say xe lại nghĩ rằng ngồi trước đỡ hơn, nhưng không dè trong cuộc "chinh phục sa mạc" này, ai dễ say xe thì càng không nên ngồi trước.
Đoàn xe 5 chiếc của nhóm tour chúng tôi bắt đầu khởi hành. Cùng lúc trên sa mạc cũng có nhiều chiếc xe đi theo một chiếc dẫn đầu. Tài xế mở nhạc Ả Rập khi xe băng qua những đồi cát nhấp nhô, có lúc bay vút lên cao, có lúc lao thẳng xuống vực, uốn lượn nghiêng ngửa đủ kiểu như những trò chơi cảm giác mạnh và tiếng nhạc dồn dập thật phù hợp. Càng đi, càng chóng mặt. Cuối cùng P. kêu lên không thể chịu nổi nữa vì cô sẽ nôn, một chị ngồi sau cũng rên rỉ: "Chỉ 5 phút nữa thôi là tôi chết mất!" Lúc đó tài xế mới dừng lại một lát giữa sa mạc cho cả đoàn thở. May là ngồi trong xe máy lạnh, chứ nếu phơi mình ngoài nắng hơn 42 độ C, chắc .. chết sớm!
Xe chở chúng tôi về một đồi cát cao khá bằng phẳng để ngắm hoàng hôn rơi trên sa mạc và chụp hình với chim ưng, loại chim săn mồi. Một người đàn ông Ả Rập đến cho chúng tôi chụp hình với chim ưng đậu trên vai. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chim ưng. Đó là một con chim loại nhỏ, nhưng cũng ra dáng lắm. Được biết sưu tập chim ưng là một truyền thống có từ lâu đời ở bán đảo Ả Rập. Giới nhà giàu trong khu vực Trung Đông luôn sẵn sàng hào phóng chi hàng ngàn bảng Anh để sở hữu những con thú cưng vừa ý và chăm sóc chúng như những ông hoàng, cho chúng cùng đi trên xe siêu sang. Những chú chim săn mồi này, có giá ít nhất 8.000 bảng Anh/con. Thủ đô Abu Dhabi của UAE còn có cả bệnh viện dành riêng cho chim ưng. Bệnh viện Chim ưng Abu Dhabi được xem là bệnh viện dành riêng cho chim ưng lớn nhất và hiện đại nhất thế giới.
Đoàn xe tiếp tục đi trên sa mạc mênh mông. Trong nắng chiều, những đụn cát vàng nhấp nhô óng ả trông thật đẹp. Thỉnh thoảng có vài bụi cỏ, vài cây hoa nở trên sa mạc, rải rác những cây keo acacia in bóng trên nền trời.
Chúng tôi dừng chân ở một khu đất rộng có sẵn những lều trại Ả Rập. Du khách có thể cưỡi lạc đà và chụp hình ở đây trước khi vào bên trong thưởng thức đêm sa mạc khi bóng tối dần buông xuống.
Những ngôi lều, bữa tiệc tối trên cát sa mạc, du khách ngồi xuống thảm, trên những chiếc gối vải dệt như cảnh các thương lái Ba Tư ngày xưa trên đường xa mỏi mệt dừng chân để ăn uống, nghỉ ngơi. Do đang trong tháng Ramadan, màn múa bụng không được trình diễn mà thay vào đó cũng có một màn múa độc đáo do một nam vũ công biểu diễn.
Chúng tôi được ăn những món ăn Ả Rập truyền thống, được nghe nhạc và xem vũ điệu Ả Rập. Trên bầu trời cao có vầng trăng non đang nghiêng mình ngó xuống. Nhiệt độ nóng gắt ban ngày đã giảm dần trên sa mạc. Gió bắt đầu thổi về mơn man. Lại thêm một không gian màu sắc Trung Đông như trong những câu chuyện "Ngàn lẻ một đêm" xa xưa mà chúng tôi được thưởng thức...
Có một anh bạn người Anh từng kể cho tôi nghe anh là một người thích phiêu lưu. Năm 15 tuổi anh xin phép gia đình đi nghỉ hè ở Ai Cập với lý do muốn học tiếng Ả Rập. Anh đã học kinh Koran để theo đạo Hồi, và theo một thương nhân Hy Lạp học nghề đi buôn. Khi băng qua sa mạc dài ngày, chịu không nổi nắng gió khô khốc, ăn uống kham khổ dưới thời tiết khắc nghiệt, anh đã quay trở lại và bị lạc giữa sa mạc mênh mông. Đói và khát nhiều ngày, may mắn anh gặp được người dẫn đường quay trở về thành phố. Hết tiền, anh gọi điện xin cha mẹ giúp đỡ. Mẹ anh trả lời: "Không gửi tiền nữa, mà quay về nhà ngay!" Anh bạn này vốn có máu phiêu lưu cộng thương mại, nên về sau anh ta còn đi nhiều nơi nữa để tìm kiếm các nguồn hàng hóa, nhờ vậy mà đến đâu anh ta cũng thích nghi dễ dàng, từ vùng xa xôi thiếu thốn đến nơi tiện nghi xa hoa. Nghe anh kể về những ngày lạc trên sa mạc, như một số câu chuyện tôi đã đọc trước đây, là khi lạc trên sa mạc không có lương thực nhất là nước uống chỉ chừng 3 ngày thôi là kiệt quệ, vì vậy nhiều người trong lúc vừa đói vừa khát cứ đi mãi đi mãi ... hoa cả mắt nên đã tưởng tượng có một ốc đảo phía xa kia.Và tôi, cũng từng tưởng tượng ... không biết mình sẽ ra sao nếu một ngày nào đó lạc vào sa mạc?
Ngày đến Dubai, tôi và các bạn cùng háo hức muốn nếm mùi sa mạc. Hôm ấy, chúng tôi đã được trải nghiệm một buổi chiều và bữa ăn tối khó quên. Con đường từ thành phố đi về phía sa mạc chừng một tiếng đồng hồ, băng qua hơn trăm cây số mà hai bên đường chỉ toàn là những đồi cát chập chùng, khô cằn hoang vu. Khung cảnh càng hoang vắng, đường càng dài thăm thẳm hơn. Nhất là khi chiều đang xuống, trời tối dần tối dần ... Chợt rùng mình khi nghĩ đến những ai lỡ mà lạc vào sa mạc!
Nơi tập trung lúc ấy đang có nhiều đoàn du khách cũng tò mò muốn biết sa mạc như chúng tôi.
Xe Land Cruise là loại xe đưa chúng tôi đi ra sa mạc và các tài xế như những tay đua chuyên nghiệp. Hướng dẫn viên đã dặn rằng ai yếu tim, không quen cảm giác mạnh thì không nên đi và nhất là không nên ngồi cạnh tài xế. Trong đoàn chúng tôi có 2 người không đi nhưng ở lại khách sạn thì cũng buồn nên đành gia nhập. Sơ sót cho P., cô bạn dễ bị say xe lại nghĩ rằng ngồi trước đỡ hơn, nhưng không dè trong cuộc "chinh phục sa mạc" này, ai dễ say xe thì càng không nên ngồi trước.
Đoàn xe 5 chiếc của nhóm tour chúng tôi bắt đầu khởi hành. Cùng lúc trên sa mạc cũng có nhiều chiếc xe đi theo một chiếc dẫn đầu. Tài xế mở nhạc Ả Rập khi xe băng qua những đồi cát nhấp nhô, có lúc bay vút lên cao, có lúc lao thẳng xuống vực, uốn lượn nghiêng ngửa đủ kiểu như những trò chơi cảm giác mạnh và tiếng nhạc dồn dập thật phù hợp. Càng đi, càng chóng mặt. Cuối cùng P. kêu lên không thể chịu nổi nữa vì cô sẽ nôn, một chị ngồi sau cũng rên rỉ: "Chỉ 5 phút nữa thôi là tôi chết mất!" Lúc đó tài xế mới dừng lại một lát giữa sa mạc cho cả đoàn thở. May là ngồi trong xe máy lạnh, chứ nếu phơi mình ngoài nắng hơn 42 độ C, chắc .. chết sớm!
Xe chở chúng tôi về một đồi cát cao khá bằng phẳng để ngắm hoàng hôn rơi trên sa mạc và chụp hình với chim ưng, loại chim săn mồi. Một người đàn ông Ả Rập đến cho chúng tôi chụp hình với chim ưng đậu trên vai. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chim ưng. Đó là một con chim loại nhỏ, nhưng cũng ra dáng lắm. Được biết sưu tập chim ưng là một truyền thống có từ lâu đời ở bán đảo Ả Rập. Giới nhà giàu trong khu vực Trung Đông luôn sẵn sàng hào phóng chi hàng ngàn bảng Anh để sở hữu những con thú cưng vừa ý và chăm sóc chúng như những ông hoàng, cho chúng cùng đi trên xe siêu sang. Những chú chim săn mồi này, có giá ít nhất 8.000 bảng Anh/con. Thủ đô Abu Dhabi của UAE còn có cả bệnh viện dành riêng cho chim ưng. Bệnh viện Chim ưng Abu Dhabi được xem là bệnh viện dành riêng cho chim ưng lớn nhất và hiện đại nhất thế giới.
Đoàn xe tiếp tục đi trên sa mạc mênh mông. Trong nắng chiều, những đụn cát vàng nhấp nhô óng ả trông thật đẹp. Thỉnh thoảng có vài bụi cỏ, vài cây hoa nở trên sa mạc, rải rác những cây keo acacia in bóng trên nền trời.
Chúng tôi dừng chân ở một khu đất rộng có sẵn những lều trại Ả Rập. Du khách có thể cưỡi lạc đà và chụp hình ở đây trước khi vào bên trong thưởng thức đêm sa mạc khi bóng tối dần buông xuống.
Những ngôi lều, bữa tiệc tối trên cát sa mạc, du khách ngồi xuống thảm, trên những chiếc gối vải dệt như cảnh các thương lái Ba Tư ngày xưa trên đường xa mỏi mệt dừng chân để ăn uống, nghỉ ngơi. Do đang trong tháng Ramadan, màn múa bụng không được trình diễn mà thay vào đó cũng có một màn múa độc đáo do một nam vũ công biểu diễn.
Chúng tôi được ăn những món ăn Ả Rập truyền thống, được nghe nhạc và xem vũ điệu Ả Rập. Trên bầu trời cao có vầng trăng non đang nghiêng mình ngó xuống. Nhiệt độ nóng gắt ban ngày đã giảm dần trên sa mạc. Gió bắt đầu thổi về mơn man. Lại thêm một không gian màu sắc Trung Đông như trong những câu chuyện "Ngàn lẻ một đêm" xa xưa mà chúng tôi được thưởng thức...
Tháng 5 - 2017
Bài và hình ảnh: Nguyễn Diệu Tâm