..."Tôi
nghĩ đến đời người và cối xay gió. Thời gian chẳng chờ đợi ai… Nửa đêm
về sáng, khi viết những dòng chữ này từ Hamburg, chợt thấy nhớ và thương
Sài gòn lận đận của tôi, nơi tôi sinh ra, lớn lên và sống gần hết cuộc
đời mình. Đêm Hamburg mưa nhẹ. Sài gòn giờ này trời sáng tỏ rồi, nhưng
chắc Sài gòn sẽ không mưa buổi sáng đâu, phải thế không?" (*)
Một người bạn vừa gửi cho mình đường link bài viết "Một Chút Sài Gòn Trong Lòng Hamburg" của tác giả Vũ Thế Thành. Mình thích và đồng cảm với tác giả đoạn cuối bài đã trích trên đây. Ai có đi xa Sài gòn mới biết, "nhớ và thương Sài gòn lận đận" ... dù không sinh ra ở Sài Gòn, nhưng mình đã sống ở đây hơn 40 năm... Nhớ lắm mỗi khi đi xa!
20 năm trước đến Mã Lai, nhớ câu nói của một người phụ nữ Kuala Lumpur ngậm ngùi nhắc về một Sài Gòn rực rỡ ánh đèn trước 1975, khi những ngọn đèn đường ở thành phố của bà vẫn còn thắp bằng đèn dầu.
Một năm sau đó, mình đếm 6 lần trăng tròn sáng rực ở Sydney, mà nhớ những đêm trăng vàng vọt Sài Gòn.
Gần 10 năm sau nữa, lạc bước đến Las Vegas, Los Angeles, San Francisco ... không nhớ gì, lại nhớ ... dĩa rau muống xào và những món ăn Sài Gòn.
Thêm 3 năm nữa, đến Đức vào cuối mùa đông, khi đi ngang qua vùng Rhur - gồm 3 thành phố lớn Cologne, Dusseldorf và Essen, chợt nhớ Sài Gòn đang chuyển mình tưởng như sẽ thay đổi, mà mơ về con rồng đang cất cánh bay từ phương trời châu Á ...
Mình cũng nhớ cả lần đi du ngoạn bằng tàu trên sông Sài Gòn với vợ chồng anh Cao T. Cô vợ nhìn thành phố đang lên đèn và hỏi mình có thích Sài Gòn không? Mình nói "đi xa nhớ nó lắm". Chị quay lại chồng hớn hở khoe "Anh nè, chị T cũng thích Sài Gòn nè!"
Cho dù Sài Gòn xô bồ, cho dù lắm chuyện bị chê trách, nhưng với mình, tình cảm vẫn rất đầy, khó đổi thay!
Vài người bạn cũ của mình đã đi xa cũng thường trầm ngâm khi nói đến Sài Gòn:"Về SG ồn ào, bụi bặm, đông đúc, thoạt đầu tưởng có thể không chịu nổi, nhưng lạ khi xa nó, anh nhớ vô cùng. Nhớ cái ồn ào, đụng chạm va quẹt trên đường, nhớ ..."... Có khi tự dưng điện thoại cho mình chỉ để nói câu: "Nhớ cái nóng hâm hấp của SG. Em nên biết rằng, khí hậu SG rất tuyệt vời. Có đi xa mới thấy. Nơi anh ở mùa thu rất ngắn mà mùa lạnh kéo dài. Nhớ SG không chịu được"... Ngay cả chị M mình, mỗi lần đi du lịch trong hay ngoài nước, khi trở về SG, xe vừa vào thành phố là chị thở phào "Chẳng có nơi đâu bằng ... Sài Gòn!"
Bây giờ, mình đang ở Sài Gòn mà cũng thấy ... nhớ nó.
Khó hiểu thật! :-((
Mời các bạn cùng đọc:
(*)http://khoahocnet.com/2014/07/07/vu-the-thanh-mot-chut-sai-gon-trong-long-hamburg/#more-13315
Một người bạn vừa gửi cho mình đường link bài viết "Một Chút Sài Gòn Trong Lòng Hamburg" của tác giả Vũ Thế Thành. Mình thích và đồng cảm với tác giả đoạn cuối bài đã trích trên đây. Ai có đi xa Sài gòn mới biết, "nhớ và thương Sài gòn lận đận" ... dù không sinh ra ở Sài Gòn, nhưng mình đã sống ở đây hơn 40 năm... Nhớ lắm mỗi khi đi xa!
20 năm trước đến Mã Lai, nhớ câu nói của một người phụ nữ Kuala Lumpur ngậm ngùi nhắc về một Sài Gòn rực rỡ ánh đèn trước 1975, khi những ngọn đèn đường ở thành phố của bà vẫn còn thắp bằng đèn dầu.
Một năm sau đó, mình đếm 6 lần trăng tròn sáng rực ở Sydney, mà nhớ những đêm trăng vàng vọt Sài Gòn.
Gần 10 năm sau nữa, lạc bước đến Las Vegas, Los Angeles, San Francisco ... không nhớ gì, lại nhớ ... dĩa rau muống xào và những món ăn Sài Gòn.
Thêm 3 năm nữa, đến Đức vào cuối mùa đông, khi đi ngang qua vùng Rhur - gồm 3 thành phố lớn Cologne, Dusseldorf và Essen, chợt nhớ Sài Gòn đang chuyển mình tưởng như sẽ thay đổi, mà mơ về con rồng đang cất cánh bay từ phương trời châu Á ...
Mình cũng nhớ cả lần đi du ngoạn bằng tàu trên sông Sài Gòn với vợ chồng anh Cao T. Cô vợ nhìn thành phố đang lên đèn và hỏi mình có thích Sài Gòn không? Mình nói "đi xa nhớ nó lắm". Chị quay lại chồng hớn hở khoe "Anh nè, chị T cũng thích Sài Gòn nè!"
Cho dù Sài Gòn xô bồ, cho dù lắm chuyện bị chê trách, nhưng với mình, tình cảm vẫn rất đầy, khó đổi thay!
Vài người bạn cũ của mình đã đi xa cũng thường trầm ngâm khi nói đến Sài Gòn:"Về SG ồn ào, bụi bặm, đông đúc, thoạt đầu tưởng có thể không chịu nổi, nhưng lạ khi xa nó, anh nhớ vô cùng. Nhớ cái ồn ào, đụng chạm va quẹt trên đường, nhớ ..."... Có khi tự dưng điện thoại cho mình chỉ để nói câu: "Nhớ cái nóng hâm hấp của SG. Em nên biết rằng, khí hậu SG rất tuyệt vời. Có đi xa mới thấy. Nơi anh ở mùa thu rất ngắn mà mùa lạnh kéo dài. Nhớ SG không chịu được"... Ngay cả chị M mình, mỗi lần đi du lịch trong hay ngoài nước, khi trở về SG, xe vừa vào thành phố là chị thở phào "Chẳng có nơi đâu bằng ... Sài Gòn!"
Bây giờ, mình đang ở Sài Gòn mà cũng thấy ... nhớ nó.
Khó hiểu thật! :-((
Mời các bạn cùng đọc:
(*)http://khoahocnet.com/2014/07/07/vu-the-thanh-mot-chut-sai-gon-trong-long-hamburg/#more-13315
Sài Gòn bên sông - Ảnh: AK |
Tctm Tran: Doc bai nay .. nho Sai Gon muon khoc. Khoc tu Toronto.
Trả lờiXóa17 hrs · Unlike · 3
Tctm Tran: Chi Tam, nho cho em di dao tren song SG, luc SG sap len den nhe chi ieu.
17 hrs · Unlike · 1
VanAnh Nguyen: That hay chi Tam Nguyen. Em thay nho Saigon den roi nuoc mat day.
16 hrs · Unlike · 1
Tam Nguyen: Tctm Tran, stt trên đây chị viết trả lời email một người bạn sau khi đọc bài "Một chút Sài gòn trong lòng Hamburg". Em thích đi dạo trên sông Sài gòn? Chị em mình sẽ đi, nhé!
15 hrs · Like · 1
Tam Nguyen Tctm Tran: câu chuyện về bà hàng xóm của em tội quá. Tại sao 2 người con trai lại không nói chuyện với bà vào những năm cuối? Tự dưng chị nhớ đến ông thầy dạy tiếng Đức của chị nhiều năm trước. Trước đây ông có tham gia chiến trường VN. Khi về lại Đức, vợ ly dị. Ông có 1 người con trai là Ph.D hình như môn Vật lý thì phải - chị chỉ nghe nói lại, rất giỏi nhưng cha con không sống gần nhau. Đã rất lâu ông không được gặp con và người con trai cũng không liên lạc với ông. Lúc về hưu, ông đã một mình đi nhiều nước để chọn nơi ở những năm cuối đời. Cuối cùng ông chọn Sài Gòn. Ông thuê 1 appartment để ở và vận chuyển hết đồ đạc bên Đức về. Ông bị tật ở chân nên đi lại hơi khó khăn. Nhưng ông dạy môn Speaking tiếng Đức rất nhiệt tình. Có những dịp nghỉ lễ, thầy hay rủ học trò lớp tiếng Đức đến nhà chơi, mỗi người đem theo một món gì đó để cùng ăn uống và practice german. Chị đến và phát hiện nhà thầy có nhiều đồ sưu tập lạ của các nước châu Á. Thấy ông sống một mình lẻ loi quá. Chị cứ nghĩ tại sao người con trai lại không liên lạc với cha mình, cho dù chỉ là gọi điện thoại thăm hỏi từ xa?
Nguyet Thu Ho: Tam Nguyen oi , ở lâu bên mấy xứ ngoài này mới thấy có nhiều dân Tây có máu lạnh . Không hề tình cảm ướt át như người Viết mình đau . Con khong thèm thăm hỏi cha mẹ là chuyện thường ở huyện
Trả lờiXóa13 hrs · Unlike · 1
Nguyet Thu Ho: Đoản văn nhớ SG cua Tam Nguyen gây nhiều xúc cãm cho bất kỳ nguoi Viet nào đã từng là cư dân cua SG . Thật đúng là " văn gây niềm nhớ "
13 hrs · Unlike · 1
Học Hương: Tctm ở chung Toronto với Hương
7 hrs · Like
Tam Nguyen: Cảm ơn Nguyet Thu Ho. Mình cũng có viết mấy bài ký sau khi mình đi châu Âu: Thụy Sỹ & Đức. Mình chỉ kể lại chuyến đi chứ không viết nhiều về nỗi nhớ. Dù những lúc lang thang trong tuyết lạnh một mình, nhưng đó là cái thú được thưởng thức cảnh đẹp xứ người, vì mình nghĩ chỉ đi thời gian ngắn rồi sẽ trở về, còn nếu đặt tâm trạng phải ở lại, chắc là nhớ nhung nhiều lắm, khóc mất! Cho nên có lúc nghe mấy cô cậu sinh viên ở Đức than buồn khóc thì mình rất thông cảm. Tùy hoàn cảnh nữa. Nếu sống ở nước ngoài mà có gia đình đầy đủ thì rất vui và hạnh phúc. Nỗi nhớ quê nhà sẽ là chuyện đương nhiên nhưng không quá đau xót như trong hoàn cảnh cô độc và cô đơn.