Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2011

ĐỐI THOẠI CÙNG TRANH

Khu vườn Monet sẽ không còn mùa xuân,
Chùm hướng dương vàng Van Gogh không bao giờ nở,
Những nàng vũ nữ Degas sẽ ngừng nhảy múa,
Giấc mộng Dali sẽ phủ kín nỗi buồn,
Khi một ngày em rũ áo ra đi ...


NGDIEUTAM


SỐ PHẬN

Chúng ta không có quyền chọn lựa,
Cho riêng mình
Hạnh phúc hay đau khổ,
Con người sinh ra đã có sẵn số phận
Đừng thắc mắc tại sao,
Lại có ngôi nhà cao sang bên túp lều tăm tối
Đừng thắc mắc tại sao
Người sống trong nhung lụa ngọc ngà
Kẻ trong bần cùng đói kém

Đừng thắc mắc tại sao
Anh yêu em mà không thể yêu ai!

Cũng đừng thắc mắc tại sao
Một ngày nào vàng ngọc giã từ người sang trọng,
Một ngày nào đói khổ không còn với người lang thang,
Một ngày nào hạnh phúc chia tay với đôi lứa từng yêu nhau.
Một ngày nào ta có được thật nhiều
Và một ngày nào ta đánh mất tất cả...

Số phận, có nghĩa là
Có những giấc mơ biến thành sự thật
Số phận, có nghĩa là
Có những cuộc đời bỗng chốc biến thành mơ!...

NGDIEUTAM

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

TỪ NƠI CUỐI CÙNG













"Hành trình Âm Dương" - Tranh sơn dầu NTS


Theo quan niệm về cuộc sống và cái chết của một số bộ lạc núi rừng Tây Nguyên, sống -chết chỉ là một vòng tròn đi từ Dương đến Âm, và ngược lại.
Vì vậy, những người bộ tộc già thường chuẩn bị kỹ cho mình trước cái chết. Họ không buồn mà hân hoan, vì không phải cái chết là sự biến mất vĩnh viễn vào hư vô, mà chỉ là chấm dứt một cuộc đời, rồi sẽ hóa thân vào đời sau, bắt đầu một cuộc sống mới.
Trong bức tranh, bà lão dân tộc Ba Na đang ăn mặc thật đẹp để bước vào nhà mồ của mình.
Viết cho một người bạn của tôi, họa sĩ NTS, người kể chuyện bằng tranh về núi rừng và cuộc sống Tây Nguyên.


Lúc nửa đêm
Bà lão dọn mình,
Ra suối tắm gội,
Ngắm bóng mình trong con suối dưới trăng

Cánh chim Chơ rao vụt bay lên trời cao,
Hoa Pơ lang nở thắm núi đồi.
Tóc biếc xõa dài một đời thiếu nữ,
Tóc bạc bây giờ đi vào hư vô!

Áo váy đẹp đâu, người mặc?
Hoa thơm đâu, cài đầu?
Chim rừng đâu, hót tặng?
Bài ca cuối cùng đêm nay!

Ánh trăng đưa người về,
Nhà mồ riêng tăm tối,
Nơi chốn nào miên viễn,
Người biết, nào than van!

Cứ đi, như đã đến,
Cõi mộng, cuộc đời này!
Một vòng xoay âm dương,
Cuối cùng, là bắt đầu...


*NGDIEUTAM 2002

HƯ DANH

Vanity of vanities; all is vanity
* Esclesiastes


Cuộc đời đang bình yên,
Dòng sông trôi êm ả.
Khu vườn đầy hoa bướm,
Chim hót, mây bay qua.

Nào vương miện, ngọc ngà,
Em bước lên thềm hoa.
Khu vườn giờ xa lạ,
Xôn xao tiếng cười đùa.

Anh áo mũ cân đai,
Xênh xang cùng xa mã.
Lanh canh ly rượu nhạt,
Tiệc trà suốt đêm thâu.

Anh không nhìn ra anh,
Em chẳng thấy được mình.
Dòng sông không yên tĩnh,
Khu vườn giờ lao xao.

Chim buồn không muốn hót,
Trên nhánh cây dát vàng.
Cỏ dại chẳng buồn chen,
Đến thềm hoa lót ngọc.

Đâu phải là miên viễn,
Đâu cứ là thiên thu.
Anh giờ không chỗ ngủ,
Em giờ không người thăm.

Vàng ngọc đâu không đến?
Danh vọng đâu chẳng thành!
Mọi điều là cát bụi,
Mọi sự là hư danh ...

NGDIEUTAM
9.1999