Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

Đà Lạt, Những Nỗi Nhớ Đã Xa



Ba năm rồi mới trở lại Đà Lạt. Dường như lần nào tôi cũng có những cảm xúc tương tự, là Đà Lạt vẫn thơ mộng, nhẹ nhàng và bình yên khó tả dù đã có rất nhiều đổi thay. Từ sân bay Liên Khương về thành phố, con đường ngày nay rộng rãi và đẹp với những luống hoa hồng trắng, hồng, đỏ và vàng được trồng dọc theo con lươn giữa đường và quanh những bồn hoa giữa vòng xoay đi về phía chợ. Vẫn những rừng thông xanh, đồi núi chập chùng và thung lũng phía xa. Vẫn là hồ Xuân Hương êm ả tuy tôi không thể nhận ra con đường đi qua Palace ngày nào nơi có ngôi nhà cũ của dì nằm dưới con dốc. Bây giờ là nơi đã mọc lên một trung tâm thương mại đồ sộ, có sân banh lớn, có quán cà phê, cụm rạp chiếu phim 3D hiện đại nằm trong những kiến trúc theo hình trái artichaud và dome hình mái vòm khá khổng lồ thô kệch. Đã biến mất rồi những ngôi biệt thự xây theo kiểu Pháp nằm trên con dốc có nhiều thông xanh thả xuống những lùm hoa penseé, violette xinh xắn ngày nào.

Hồ Tuyền Lâm, Đà Lạt. Photo: Nguyễn Diệu Tâm
 
Nhớ về Đà Lạt, trong tôi nỗi nhớ sâu đậm nhất vẫn là hình ảnh của những ngày mùa hè thời trung học. Chung quanh là màu xanh của rừng núi, của đồi thông, màu sắc vàng xanh tím đỏ của hoa cúc, hoa đào, mimosa, hoa hồng... Phố Hoà Bình, chợ Đà Lạt, hồ Xuân Hương quá đỗi thân quen. Từ tiệm sách Xuân Thu mà tôi hay vào, quán phở Bằng, cà phê Tùng, tiệm ăn Nam Sơn v.v... đến những gánh hàng rong trên phố: gánh đậu hủ, sữa đậu nành nóng, hàng bắp nướng thơm nức mũi khi đêm về trong cơn mưa lất phất và gió thổi se se lạnh. Nhớ cả căn nhà nhỏ ở Trại Hầm nơi các dì hay làm bánh xèo cho chị em tôi ăn, phía sau có một vườn mận và đào lông trải dài xuống thung lũng.
Bây giờ các người dì của tôi đều đã qua đời, mỗi lần về Đà Lạt tôi không còn nơi đến trú ngụ ấm áp được dì chăm sóc hàng tháng trời như trong những mùa hè năm xưa mà thay vào đó là đến các khách sạn lạnh lẽo. Bây giờ đường phố đổi thay, nhà cửa xây dựng ồ ạt, hàng quán mọc lên như nấm để phục vụ cho lượng khách du lịch mỗi ngày một tăng. Sự thay đổi khá nhanh gần đây khiến nhiều người chỉ mới ba năm chưa trở lại như tôi có phần bỡ ngỡ. Tuy nhiên, từ Saigon nắng nóng đến đây để hít thở khí trời của rừng núi trong veo, của hương hoa các loại, của một thời tiết ấm áp ban ngày, mát lạnh về đêm cũng làm cho tôi cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

Nhà thờ giáo xứ Tân Bùi, Bảo Lộc. Photo: Nguyễn Diệu Tâm
 
Lần này đến Đà Lạt dự đám cưới của một người chắt ngoại của dì, tôi thấy vui vì gặp lại nhiều bà con, người quen cũ. Chúng tôi đi Bảo Lộc 01 ngày với đoàn nhà trai và hôm sau thì rước dâu về Đà Lạt. Hôn lễ cử hành tại một nhà thờ giáo xứ ở Bảo Lộc. Sau lễ ở nhà thờ, đoàn nhà trai về nhà gái dự tiệc. Trời đã mưa rất lớn suốt buổi trưa và trên đường về.
Ngày Chủ nhật, sau khi đón đâu về, nhà trai đã cử hành lễ tại nhà dưới sự chủ hôn của một cha xứ còn trẻ. Sau đó cả hai họ và khách mời cùng đến nhà hàng Garden Palace dự tiệc. Vì cả hai họ đều là đạo gốc nên trong tiệc cưới có nhiều cha và soeurs. Chúng tôi ngồi cùng bàn với các cha dòng Don Bosco. Lần đầu tiên trong đời tôi được dự hôn lễ trong nhà thờ Công giáo, được tiếp xúc với nhiều cha xứ của giáo xứ Bảo Lộc, Đồng Nai, Đà Lạt, được nghe giảng và đọc kinh. Trong đám cưới, ngoài cha xứ chủ hôn còn có một cha xứ ở Đà Lạt là bà con bên chồng của chị họ tôi, cùng một số các thành viên trong ca đoàn, các cháu tôi, mọi người từ ông nội đến bà cố của cháu đã trên 80 tuổi, đều tham gia ca hát, ảo thuật, biểu diễn trên sân khấu tưng bừng và vui vẻ. Có lẽ chưa bao giờ tôi được tham dự một đám cưới vui và dễ thương đến thế.

Trên đồi thông. Photo: Nguyễn Diệu Tâm
  Mưa suốt buổi chiều. Khi xe đi ngang qua La Sapinette tôi lại nhớ nơi ba năm trước đã đến. Nhớ trang trại cà phê chồn ở Trại Hầm. Nhớ những vòng xe quanh khu Hòa Bình. Đêm mưa cao nguyên lần này cũng vậy, không biết đi đâu, tôi lại đến phòng trà Diễm Xưa nghe nhạc Trịnh. Ngày ấy ở chỗ ngồi này, có N. Cũng đêm mưa như hôm nay. Ly chanh muối nóng. Cốc cà phê đen. Cành hoa hồng khô dưới ngọn nến. Cũng những cây nhang trước giờ hát người ca sĩ đã kính cẩn thắp trên bàn thờ có di ảnh cố nhạc sĩ. Và hình như N cũng đang quanh quẩn đâu đây.

Bên cốc cà phê chồn Đà Lạt. Photo: Nguyễn Diệu Tâm

Bước ra khỏi quán, giọng cô ca sĩ buồn buồn vọng theo sau lưng tôi:
"Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt. Thành phố này xin trả lại cho anh. Ngàn thông buồn chiều nay im tiếng. Ngôi giáo đường lặng đứng suy tư. Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt..." (*)
Gió về khuya thổi mạnh. Trong bóng tối núi rừng âm u bao quanh, những giọt mưa rơi trên mái lá nghe thật rõ. Tôi dừng lại cài nút áo khoác và sửa chiếc khăn quàng cổ. Chợt thấy lạnh buốt...
Tháng 6. 2017
Dieu Tam Nguyen


(*) "Tình yêu như bóng mây", hay nhất qua tiếng hát Khánh Hà:
http://m.mp3.zing.vn/…/Tinh-Yeu-Nhu-Bong-May-…/IWZACZD8.html